Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Hàn Tam Thiếu, rõ ràng viên linh dược này là do đệ tử tông môn của ta phát hiện trước, đột nhiên ngươi ra tay cướp đoạt, đến tột cùng là có ý gì?"  

             Bên cạnh là Huyền Thiên Tông có người đang đứng ở vị trí đầu tiên là một thiếu nữ mỹ lệ, dáng người hiên ngang, lông mày như tranh vẽ, mắt như nước mùa xuân, rất là kiều diễm, nhưng khí khái hào hùng quanh người lại cực kỳ bức người, nhất là chuôi cổ kiếm bằng ngọc thạch trên tay nàng, chưa ra khỏi vỏ mà đã tản ra kiếm ý lạnh thấu xương.  

             Làm cho người ta chỉ cần thấy một lần, liền run lên.  

             Con mắt nàng hơi híp lại, dường như đám người Ma Hồn Tông không dám đối mặt với nữ tử kia, như chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, như kiếm ý của người kia có thể chém đầu bọn họ xuống vào tùy lúc.  

             Chỉ có một người nam tử trên mặt mang theo một nụ cười lạnh lùng, bên trong vẻ âm u mềm mại còn mang theo tà khí kiều diễm, hắn ta không nhường nhịn mà đối diện với nàng, lạnh lùng lên tiếng: "Ngọc Kiếm tiên tử Thủy Nhược Hoa của Huyền Thiên Tông, viên ngọc thô ở trong đó, không che ánh sáng, quả nhiên là danh bất hư truyền. Trường kiếm chưa ra khỏi vỏ mà đã có kiếm ý như thế, chấn động lòng người, ta thật sự bội phục bội phục!"  

             "Hừ, ít nói nhảm, gốc linh dược này các ngươi không cho sao?" Lông mày Thủy Nhược Hoa nhẹ rung, lạnh lùng lên tiếng.  

             Hàn Tam Thiếu bất giác cười tà một tiếng, hắn ta thản nhiên nói: "Linh dược vô chủ, ai đến trước thì thuộc về người đó, dựa vào cái gì mà chúng ta phải tặng cho ngươi? Trừ phi... Như Hoa tiên tử chịu song tu với tại hạ thì tại hạ có thể suy nghĩ lại!"  

             "Vô sỉ!"  

             Hai gò má Thủy Nhược Hoa bất giác đỏ lên, nàng gào lên, đột nhiên trường kiếm trong tay keng một tiếng ra khỏi vỏ.  

             Chỉ một thoáng, ba đợt sóng ánh sáng dồn dập, kiếm khí bay tứ tung, mọi người thấy dòng nước ngọt sâu dài gào thét phóng tới Hàn Tam Thiếu, thẳng tiến không lùi, không thể vãn hồi!  

             Nếu một kiếm này là đâm thật, thì lúc này chỉ có kết quả một kiếm xuyên thủng.  

             Trác Uyên ở phía trên nhìn xem, cũng không khỏi đến âm thầm khen ngợi, thân là một vị nữ tử, thế mà có thể đâm ra một kiếm sắc bén như thế, thực sự khó có được, dường như khí thế không có gì khác biệt với kiếm si Tạ Thiên Thương, đoán chừng bình thường nàng cũng là cọp cái!  

             Tuy một kiếm này tốt, nhưng nàng chỉ đạt tới Thần Chiếu cảnh tầng năm mà thôi, đối phương lại là cao thủ Thần Chiếu tầng bảy, nếu đối phương cũng có thủ đoạn cao minh như nàng thì một kiếm này là phí công.  

             Mà kiếm chiêu có đi không về như thế, chính là đặt mình vào hiểm cảnh, nếu không liều mạng thì bây giờ không cần thiết phải dùng!  

             Trác Uyên lắc đầu thở dài.  

             Quả nhiên, Hàn Tam Thiếu đối diện với một kiếm này thì không e ngại, ngược lại hắn ta cười lớn một tiếng rồi đánh ra một chưởng: "Ha ha ha... Đến rất đúng lúc, đúng là Hoa tiên tử có gan, vậy tại hạ liền không khách khí!"  

             Vừa dứt lời, đột nhiên trước người Hàn Tam Thiếu xuất hiện Xích Hồng Chưởng Ấn cao hơn hai mét, vèo một tiếng liền nghênh đón.  

             "Võ Kỹ Huyền Giai Cao Cấp, Sưu Hồn Xích Viêm chưởng!"  

             Phốc!  

             Một tiếng trầm vang, một kiếm và chiêu Xích Hồng Chưởng Ấn kia hung hăng đụng vào nhau thì nhất thời giằng co. Cơ thể Thủy Nhược Hoa bỗng dưng trì trệ, nàng vẫn khẽ cắn môi như cũ, đẩy đỉnh trường kiếm về phía trước.  

             Đúng lúc này, Hàn Tam Thiếu vung tay lên, Xích Hồng Chưởng Ấn tản ra trong nháy mắt, như từng vệt sao hung hăng đâm vào người Thủy Nhược Hoa.  

             Bởi vì khoảng cách quá gần nên nàng không kịp phản ứng thì đã bị hung hăng đánh bay ra ngoài, phun một ngụm máu tươi đỏ thắm.  

             "Sư tỷ!" Đám người Huyền Thiên Tông cùng nhau hô lên, đám người Ma Hồn Tông thì cười nhạo đứng nhìn xem hết thảy.  

             Hàn Tam Thiếu cười lạnh, hắn ta khinh thường nói: "Ngọc Kiếm tiên tử, Huyền Thiên Tông các ngươi chỉ dưới Tam Tông, thế nhưng Ma Hồn Tông chúng ta là ở bên trong Tam Tông. Bất kể là công pháp hay võ kỹ, đều ở trên các ngươi. Các ngươi nhìn thấy chúng ta thì không cần phải tranh đấu, trực tiếp chạy đi là được, hành động không biết tự lượng sức mình, các ngươi muốn tranh linh dược này với chúng ta để làm gì?"  

             "Coi như các ngươi tìm thấy trước thì thế nào, khối đại lục này lấy sức mạnh làm đầu, ai cướp đến tay cuối cùng, mới là người đó!" Hàn Tam Thiếu liên tục cười nhạo, hừ nhẹ nói.  

             Ma Sách Tứ Quỷ đứng ở miệng hang phía trên nhìn nơi này thì cười trộm ra tiếng, bọn họ cực kì tán đồng mà gật gật đầu.  

             "Cái cô nương này ngốc ghê, hiện tại nàng rất ngạc nhiên đi, ha ha ha ha... Đáng đời, dám đối đầu với ma đạo chúng ta!" Quỷ Hung Ác nhếch miệng cười một tiếng, cười trên nỗi đau của người khác.  

             Quỷ Lanh Lợi thì si ngốc cười nói: "Không phải chỉ có chừng này đâu, nếu nữ oa này bị thiếu chủ Ma Hồn Tông bắt về song tu, xem như cái mặt già của Huyền Thiên Tông kia thì ném đi được rồi, hê hê hê..."  

             "Đúng, đúng..." Ba con quỷ còn lại nghe được, không khỏi gật đầu, vẻ mặt bọn họ hưng phấn.  

             Trác Uyên thấy vậy thì hơi nghi ngờ: "Tại sao... Ma Sách Tông và Huyền Thiên Tông có thù lớn sao? Tại sao các ngươi giống như càng muốn nhìn Huyền Thiên Tông bị như thế?"  

             "Không có, tông môn của hai người bọn họ và chúng ta đều không hợp nhau, chỉ là Huyền Thiên Tông là chính đạo, đương nhiên ma đạo chúng ta hi vọng chính đạo bị bêu xấu, ha ha ha..." Quỷ Hung Ác cười nói như chuyện đương nhiên.  

             Trác Uyên nghe xong, hắn bất đắc dĩ bật cười, lắc đầu.  

             Tuy nói như thế, chỉ là... Làm việc như thế lại quá nhỏ nhoi. Dù sao, dù là chính đạo hay ma đạo, cuối cùng đều nghĩ tới lợi ích, mà không phải là đạo chính thống!  

             U Minh từ trong lợi ích của gia tộc nhảy ra, hắn ta mới đạt được thành tựu như hôm nay, cuối cùng có thể đứng chung một chỗ với Gia Cát Ngọc Long, Lãnh Vô Thường, sóng vai mà đi.  

             Nếu toàn thể trên dưới Ma Sách tông đều có ý nghĩ hẹp hòi như thế, vậy cái tông môn này thật sự không còn cái gì để có thể nói!  

             Ầm!  

             Một tiếng vang nhỏ phát ra, Thủy Nhược Hoa bám lấy Ngọc Kiếm, mạnh mẽ chống người dậy, nhìn linh dược ở phía trước, trong mắt lóe lên ánh sáng hi vọng.  

             "Tái chiến!"  

             Thủy Nhược Hoa hung hăng cắn môi, trường kiếm của nàng keng một tiếng, lần nữa giơ thẳng lên, đối diện với Hàn Tam thiếu!  

             Hàn Tam thiếu khẽ chau mày, hắn ta nghi ngờ nói: "Ngươi đã thua, tiếp tục đánh nữa thì hẳn sẽ chết không nghi ngờ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chết phải không?"  

             "Hừ, hoặc là giao linh dược ra, hoặc là lấy mệnh của ta đi!"  

             Mí mắt Thủy Nhược Hoa run lên, trong mắt nàng lộ ra một vẻ bất khuất kiên nghị, cắn răng nói: "Viên linh dược này có liên quan tới tính mạng của thiếu chủ nhà ta, ta nhất định phải lấy về!"  

             Lông mày Hàn Tam Thiếu bất giác nhếch lên, hắn ta không khỏi cười nhạo nói: "Ồ... Tên ma bệnh kia, ha ha ha... Hắn sinh ra đã đáng chết rồi, Ngũ Hành bẩm sinh không được đầy đủ, còn ở lại trên đời này làm gì?"  

             "Im ngay, ta tuyệt đối sẽ không để tiểu đệ gặp chuyện!" Thủy Nhược Hoa cắn chặt răng, nàng đạp chân xuống lần nữa, bỗng nhiên xông tới, phóng ra một kiếm.  

             Thế nhưng lần này, kiếm thế của nàng lại không có sắc bén như lúc trước, thậm chí còn không đạt một phần mười như vừa rồi. Hiển nhiên, nàng đã mang trọng thương, không có cách nào xuất lực.  

             Hàn Tam Thiếu khinh thường bĩu môi, hắn ta tùy tiện vung tay lên, bỗng nhiên một luồng gió mạnh ùa ra.  

             Ầm, lại một tiếng vang thật lớn, Thủy Nhược Hoa bị đánh mạnh bay trở về, nàng phun ra máu tươi trong miệng, trong mắt là một trận cô đơn, thỉnh thoảng hiện lên ngấn lệ!  

             Tiểu đệ, thật xin lỗi, mạng của ngươi... Tỷ giữ không được...  

             Ầm!  

             Nhưng mà đúng lúc này, bỗng dưng cơ thể của nàng dừng lại. Nàng cảm thấy phía sau có một cánh tay kiên cường đang vững vàng ôm nàng. Lúc nàng mở đôi mắt ra, đập vào mi mắt là một khuôn mặt lạnh nhạt lạ lẫm mà đạm mạc.  

             "Ngươi... Ngươi là..." Thủy Nhược Hoa khẽ nhíu chân mày, nàng nghi hoặc lên tiếng.  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, hắn thản nhiên nói: "Không cần suy nghĩ, chúng ta không quen biết nhau. Chỉ là dáng vẻ của cô nương này, rất tương tự với người nào đó!"  

             Dường như trước mắt Trác Uyên xuất hiện ánh mắt không màng sống chết của Sở Khuynh Thành vì Hoa Vũ Lâu lúc trước, hắn bất giác thở dài, cười khẽ: "Tính tình của các ngươi tương tự như vậy, có lẽ ở với nhau thì rất thân mật!"  

             Lông mày Thủy Nhược Hoa nhíu lại càng chặt, nàng hoàn toàn không rõ hắn đang nói cái gì.  

             Hề hề hề hề...  

             Đột nhiên bốn tiếng cười quái dị vang lên, sau đó thấy bốn làng khói đen hiện lên, là Ma Sách Tứ Quỷ đột nhiên đi tới trước mặt bọn họ, liên tục cười to: "Ha ha ha... Bọ ngựa bắt ve chim sẻ ở đằng sau, tông môn của hai người các ngươi đều đừng cãi cọ nữa, viên linh dược cấp chín này là của Ma Sách Tông chúng ta, hề hề hề..."  

             "Cái gì, các ngươi là Ma Sách Tông?" Thủy Nhược Hoa sợ hãi cả kinh, lúc này nàng liền đề cao cảnh giác với Trác Uyên, nàng giãy dụa, cơ thể liền thoát khỏi ngực của hắn, nàng vội vã lui lại, kéo dài khoảng cách với hắn.  

             Lông mày Hàn Tam Thiếu cũng nhíu lại, hắn ta nhìn chằm chằm vào bốn người, cau mày nói: "Ma Sách Tông? Nghĩ không ra trong lúc vô tình phát hiện một viên linh dược sẽ dẫn tới tam đại tông môn cướp đoạt, hừ hừ hừ, rất thú vị..."  

             Trác Uyên nhìn phản ứng của đám người một chút, không khỏi khẽ cười một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt Ma Sách Tứ Quỷ, cười hỏi: "Bốn người các ngươi vừa mới nói cái gì, nói lại lần nữa?"  

             "Híc, ta nói linh dược này là của chúng ta, ta nói không sai mà Trác quản gia!" Quỷ Hung Ác liếm mặt vui vẻ nói.  

             Nhưng hắn ta vừa dứt lời, liền nghe một tiếng bốp giòn vang, Trác Uyên hung hăng cho hắn ta một bàn tay, mắng to: "Con quỷ ngươi không sai, tốt xấu gì các ngươi đã là người lăn lộn với lão tử trong thời gian dài như vậy, bản thân lão tử như thế nào các ngươi không biết hay sao? Linh dược cấp chín cũng đáng để đi cướp? Các ngươi đều là tên ăn mày sao?"  

             Híc...  

             Lời Trác Uyên nói vang vọng ở toàn bộ Sơn Cốc, Ma Sách Tứ Quỷ nghe thế, chợt cảm thấy ủy khuất, giữ im lặng, nhưng đám người Huyền Thiên Tông và Ma Hồn Tông đã sớm có từng vạch đen nhao nhao bay quanh đầu.  

             Người này là ai vậy, kẻ cướp linh dược cấp chín đều là tên ăn mày, hắn đang vũ nhục ai vậy?  

             Hàn Tam Thiếu càng cười lạnh, có ánh nhìn bất thiện với Trác Uyên, hắn ta cắn răng nói: "Ma Sách tông lúc nào phách lối như vậy, thổ hào, một tên đệ tử Thiên Huyền cấp sáu, thế mà đều không để linh dược cấp ở trong mắt. Nếu như ngươi thật sự như thế, vậy Ma Hồn Tông chúng ta ở trong nhóm tam tông, cần phải chạy đến Ma Sách Tông các ngươi dưới Tam Tông, hung hăng ôm đùi một cái. Thổ hào, chúng ta làm bằng hữu đi!"  

             Hàn Tam Thiếu nhẹ nhàng dịu dàng nói móc, đám người Ma Hồn Tông nghe được, không khỏi cùng nhau cười to, ánh mắt nhìn về phía bốn người Trác Uyên tràn đầy vẻ khinh bỉ.  

             Cái tên này chạy đến từ chỗ nào mà giả bộ như vậy, tên này giả vờ cũng quá không có trình độ đi, hoàn toàn không ai tin!  

             Linh dược cấp chín không để ý, toàn bộ Tây Châu còn không có tông môn nào có hào khí như thế.  

             Chỉ có Ma Sách Tứ Quỷ biết chân tướng trong đó, nhưng ánh mắt nhìn Trác Uyên vẫn tràn đầy vẻ không hiểu như cũ.  

             "Trác quản gia, ngài không muốn cướp thuốc, vậy ngài đột nhiên chạy đến làm gì? Chúng ta ở một bên xem náo nhiệt chút nữa không tốt sao?" Quỷ Hung Ác che lấy gò má đỏ bừng, méo miệng nói.  

             Trác Uyên khẽ cười, hắn không che dấu, đưa tay chỉ Thủy Nhược Hoa, bình tĩnh lên tiếng: "Ta nhảy ra chỉ vì một việc, đó là cứu nàng!"  

eyJpdiI6ImJTM0Nub0FrY0h0YmxMeUsxQ1BmcWc9PSIsInZhbHVlIjoieVcycmt1VVRMQlkxellJNTRBR2lseFZiSzJhVVMxMTI5VjRVUWNpQnJabW11SEhzMVwvc1pJZk0rdld5Qm12WDgxY2Z1SkNKMXJQaElEczNmODZaSTNuQmZKRkw2ZnRlaFdYQzhzUXZmd2drYmtYZDE5R2REbHpHSldCU1NuUFwvUWFwTnY0MGp1YnlpR3ZyZWZsMVJTMXVMYTlQbXpQS0thZ2ZjZlZDWXUzWFlxckNVZ0JyOSsraEZCbFpISU1TRzBqMTVwMncySnQ5YmVTczI0dkdJZk5OZk5xeXVOSEE1T3YySjYySVZIVTdZdjcyYTBIbGdEMHZVZnpCcGZLaDRqUG9vVkptdHdvcDRVc05OalNFU0d2cnlTeitmWE1MVlU4YVBEMnRsYmNUeitGV0NSU3FVd1wvd0IzUkZnck1wVXdYZDJwQ0tRalVTdVpOYm1seEZjQnJXWUU3R2pHTk5aRTlURFNYSEN0S1plc2xERFM2RU5XcVhaQ3JTam8rK0NNQSt4MXlxT1FpMTZmaklkY0lEcVBkWkFXVnA5VFBOMmpQNm1TN0dmckVmbDB6MDJmNnd1U0dPRlErdU0xaDlaNVZmZXN4WDZTTkIrc0ZEXC8zN3B2YTRybHA4VHZMWUpVaEJCZHZjVkdnbTF5M0tkOVp3dnNaQkVjeGZaUFJcL0pjSDkyUFVaUTM0bkdXd3hFcm1IMmlqVEpxaXVCTEcweHliN1wvWHR6ZUF2b0FyS1FZcmhyT1wvSjZUaWVmZFl5cjltQ2VHaENJcEFKdUVhd281RmUzMVlSNGVjRE5DVDg4QzMyK25qdlF5dlJKMUJyM05FOEVyR3VxWmNFWlRZNzdIaGEiLCJtYWMiOiI1ZmFjMTY4ZmIxMWIxOGFiY2JkNDcxNWYwZTA2NDZjNTJlOTA1Yzk0NGJiNDdhN2JlZjYwOWMxMDhhMDI0MGM2In0=
eyJpdiI6Im5VVFJOT2xYRms4SG0rRkwxdVA1MVE9PSIsInZhbHVlIjoiNmVCelo0aE1PeFNnczc2eGM5c2FnZHZPSDVFcGt6dHpSWW5mN2xnWXhKY0c1MHgrcGZYbzlHeVl5ek1IU0FRMkFUSWNGdnEwMnA5eFFLSTA4YWFJOUJ2NzFcL2RyK3J4RTFkamxXYkNhRUI5VjBOZHd6TSszRmViRTV0MDhYWGlCc0FmYlFEeUNtY1lBOTJUXC9iK0tscm9uQXJiU1FZSHpuTjUwbTFWbUtWSGJLdHoxRHVXalE0S0VOaWVqNDlSR1ZJK3AyZzJrR3BYN05Pak8zclZCNVwvXC9hMkdPdlc1SzJ2UklwRlpUeDlrQmQwekgrRlpsdzBqVWswMUdQXC9aRHdBTzRpOUR6cVBsTzY4QVBqM1h3K1Y1ekNheGtMR0pHN05JYkgwWEJhYlduMklpUnRkeG9OV3hcL3U3Y2Y1cW96cUE2YlArNDdjRW9DMlk0eUl1OTRcL2FTdXNMeDk1Zm5TT1RXSENLNDBKTFhiek5PNnhJdHFVUDl5T1QzRWorSkhucFRQcnBPeG5ldnVxY3pveDY5NlJzekhNck0xY2k1WkZXVzUrTkJpemE0emxTTXc1ZjR4VE42b0tPRUk1NXV4VGRhb1RnblNBeUxIQzZLWEMyVVRUenZHSE5MZDRUVGVkbTBiS2R1UFNBQmUyRXdrUm9rMkdPRU8zUm56STM0bXQrMDFzV3JrSERWdGlTSm9HblErTDZ5NzNUenNUQkp3UTVQTkNGM3Y2R2swSVY2REltcXJLQmU3cUlmUEtFaXdSMyIsIm1hYyI6IjZhN2NhOGQzNGU0OWNmYmY4YWQ4MTVmMzc3MDMyZTgwNDdiYmViNTQxY2M4M2VjNjZkYThiMzkwZDE1YWY2NDYifQ==

             Rốt cuộc tiểu tử này có ý đồ gì...

Ads
';
Advertisement