Bốp bốp bốp!
Một tiếng vỗ tay nhẹ nhàng vang lên, ánh mắt Hàn Tam Thiếu nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy vẻ coi kịch vui: "Bản công tử còn tưởng rằng mặt hàng gì sẽ nhảy ra, thì ra ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân. Hay là nói... Ngươi và bản công tử đều coi trọng vị tiên tử thướt tha này, muốn bắt về song tu cùng nhau đúng không?"
Hắn ta vừa dứt lời, đám người Ma Hồn Tông bất giác phát ra âm thanh giễu cợt không hề che giấu.
Trong mắt Thủy Nhược Hoa đầy sự giận dữ, vẻ mặt nàng cảnh giác nhìn hai người, một bên trái tim dâng lên đến cổ họng. Xem ra hai tiểu tử này, không có ai tốt cả!
Nếu đến cuối cùng ta thực sự không đấu lại, dù bản cô nương ta tự vẫn chứng minh trong sạch cũng tuyệt đối không để bọn họ đạt được ý đồ!
Đệ tử Huyền Thiên Tông khẩn trương nhìn hai bên, trên trán đều rịn ra mồ hôi.
Hôm nay đi ra ngoài thật sự là xui xẻo, thế mà lập tức gặp được hai tên Ma Tông đều coi trọng dung nhan tuyệt thế của sư tỷ. Ai, thật sự là hồng nhan họa thủy, lần này xong đời...
Trác Uyên lặng lẽ quét mắt qua hàng ngũ hai bên, thu hết tất cả mọi thứ vào mắt, cuối cùng hắn vẫn dừng mắt ở nơi Hàn Tam Thiếu, cười nhạt nói: "Mục đích của ta rất đơn thuần, không như phức tạp ngươi, ta chỉ muốn cứu vị cô nương này cầm lấy cái gốc linh dược này. Nếu ngươi thức thời thì cút nhanh lên, đừng ép ta ra tay!"
"Ép ngươi ra tay? Ha ha ha... Ngươi xứng sao, một tên tu giả Thiên Huyền tầng sáu? "
Lông mày Hàn Tam Thiếu bất giác nhếch lên, như nghe được trò cười buồn cười nhất trong thiên hạ, hắn ta cười to, sau đó hắn ta nhìn lướt qua năm người Trác Uyên. Dường như hắn ta biết cái gì mà khẽ gật đầu, giễu cợt nói: "Ngươi là nhi tử của Tà Vô Nguyệt đi, phách lối trong tông môn đã quen, thế mà dám chạy ra bên ngoài tìm cái chết? Cha ngươi, không dạy cho ngươi là điều quan trọng khi đi ra ngoài bên ngoài, chính là kẹp chặt cái đuôi mà làm người sao? Miễn ngươi ném mất cái mạng nhỏ của ngươi!"
Đám người Huyền Thiên Tông không khỏi sững sờ, liếc nhìn nhau, trên mặt đều tràn đầy sự ngờ vực.
Tông chủ Tà Vô Nguyệt của Ma Sách Tông này đã có con trai, bọn họ thân là Hộ quốc Tam Tông của Thiên Vũ, tại sao lại chưa từng nghe nói?
Mí mắt Trác Uyên run lên, bật cười nói: "Sao ngươi biết được?"
"Rất đơn giản, phía sau ngươi là bốn con quỷ nhỏ không phải là người, dù sao bọn họ là cao thủ Thần Chiếu tầng sáu. Địa vị trong tông môn tuyệt đối không thấp, không phải trưởng lão cũng là chấp sự, đệ tử bình thường cũng không dám vô lễ với bọn họ như thế!"
Hàn Tam Thiếu chậm rãi hai bước thong thả, trên mặt hắn ta đầy vẻ tự đắc, giống như hắn ta đã xem thấu hết tất cả: "Thế nhưng ngươi là đệ tử Thiên Huyền cảnh, dám kêu hét với bọn họ, thậm chí ra tay quạt bọn họ một tay, bọn họ đều không có oán khí. Rất hiển nhiên, ngươi có địa vị ở trên bọn họ trong tông môn. Mà một tên Thiên Huyền cảnh chạy đến đi ị đi tiểu trên đầu Thần Chiếu cảnh chỉ có một tình huống, đó là con trai của tông chủ!"
Hàn Tam Thiếu phân tích đường đi lối về làm cho đám người Huyền Thiên Tông giật mình, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy vẻ ngờ vực.
Xem ra tiểu tử này thật sự là nhi tử của Tà Vô Nguyệt, thế nhưng tại sao trước kia chưa từng nghe nói qua? Ma Sách Tông giữ bí mật thật tốt!
Trác Uyên mỉm cười lắc lắc đầu, thở dài.
Phần phân tích của hắn ta rất có lý, nếu Trác Uyên đổi vị trí, dưới tình huống hắn không biết, đoán chừng cũng sẽ suy đoán như thế.
Dù sao chuyện tình Thiên Huyền cảnh ngược đãi cao thủ Thần Chiếu rất là hiếm thấy. Ngoại trừ lấy quyền thế đè người bên ngoài, thật sự đúng là có thể lấy thực lực làm bọn họ khiếp sợ!
Nhưng mà mặc dù chuyện này rất khó để tưởng tượng nhưng sự thật là như thế. Uy vọng của Trác Uyên đều là dựa vào thực lực để thắng mà không phải dựa vào bối cảnh gì!
Trác Uyên bất đắc dĩ sờ lên mũi, hắn cười khẽ một tiếng: "Thế nhân đều trông mặt mà bắt hình dong, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, dù sao chỉ cần không cản con đường của ta, ta cũng liền không quan tâm!"
Trác Uyên nói xong thì nhẹ nhàng dậm chân, trực tiếp đi đến viên linh dược cấp chín kia, trong mắt hắn không có vật gì, thậm chí đạt đến trình độ không coi ai ra gì.
Dường như trước mắt của hắn không có người nào ngăn cản, hắn chỉ tùy tiện đi đến nơi đó, lấy xuống một viên thảo dược mà thôi.
Mí mắt Thủy Nhược Hoa khẽ động, nàng kinh ngạc nhìn Trác Uyên nhàn nhã đi bộ về trước, như một vị quân tử bình thản ung dung, không nghi ngờ vạn vật xung quanh, trong lòng nàng không khỏi khẽ động, đúng là hơi ngây dại.
Lúc này khí chất trên người Trác Uyên hoàn toàn khác biệt với người thường, cực kì thu liễm, căn bản không giống những tu giả ma đạo suốt ngày có lệ khí không ngừng tản ra ngoài cơ thể, thậm chí so với người bình thường còn muốn bình thản hơn nhiều.
Mà Hàn Tam Thiếu thấy vậy thì đồng tử run lên, khóe miệng hắn ta xẹt qua độ cong khinh thường, cười lạnh nói: "Hừ hừ hừ... Khó trách ta chưa từng nghe qua tin tức Tà Vô Nguyệt có dòng dõi, thì ra lão ta thật sự có nhi tử vô dụng như thế. Thân là tu giả ma đạo, ngay cả một tia lệ khí trên dưới cơ thể đều không có thì đã phế rồi. Người tới, đi lên giáo huấn tiểu tử kia một chút!"
"Rõ!"
Hắn ta vừa dứt lời, đã có một đại hán đen to bằng cánh tay ôm quyền khom người nhận mệnh, khí thế toàn thân bỗng nhiên bộc phát, đúng là một cao thủ Thiên Huyền cấp chín.
Vù!
Đại hán kia lắc mình, hắn ta đột nhiên đi tới trước mặt Trác Uyên, đánh ra một quyền, nhe răng cười: "Ha ha ha... Tiểu tử thối, ai bảo ngươi đụng đến đồ vật và nữ nhân mà thiếu gia nhà ta coi trọng, muốn chết!"
"Hề hề hề... Dám ra tay với Trác quản gia nhà ta, ngươi mới tìm chết!"
Nhưng mà vào lúc này, từng tiếng cười quái dị vang lên, đột nhiên bốn làng khói đen thoát ra từ sau lưng Trác Uyên, không thể nghi ngờ đó chính là Ma Sách Tứ Quỷ.
Đại hán kia không khỏi giật mình, hắn ta còn chưa kịp phản ứng, bị bốn người cùng nhau bắt lấy tứ chi, sau đó trong tiếng cười tàn bạo, soạt một tiếng hắn ta kéo thành bốn mảnh, máu tươi và nội tạng bay lả tả khắp nơi.
Đám người Huyền Thiên tông thấy thế thì lông mày rung động mãnh liệt, trái tim nhỏ của bọn họ đều sắp bị dọa đến nhảy ra ngoài.
(*) Ý ở đây chỉ giữ thanh danh
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất