Thế nhưng Ma Sách Tứ Quỷ chính là như vậy, dù thực lực của ngươi như thế nào, có bao nhiêu người, bốn huynh đệ lão tử đều cùng nhau ra tay, xé nát ngươi.
Làm sao, ngươi không phục? Có gan đến chiến!
Đồng tử Hàn Tam Thiếu không khỏi co lại, trên mặt hắn ta hiện lên vẻ giận dữ, hét lớn: "Hừ, tốt cho Ma Sách Tông có thực lực có can đảm giết người trong Ma Hồn Tông ta! Bốn người các ngươi, đơn giản chỉ muốn chết!"
Nói xong, bỗng nhiên Hàn Tam Thiếu đạp mạnh chân, mạnh mẽ vọt tới phía của bốn người.
Ma Sách Tứ Quỷ cũng không sợ, cười tà một tiếng, nhao nhao hóa thành bốn làng khói đen, nghênh đón. Đây chính là tứ đại cao thủ Thần Chiếu cấp sáu đối chiến với cao thủ Thần Chiếu cấp bảy.
Tuy nhiên thân pháp của Ma Sách Tứ Quỷ rất quỷ dị, lại cùng nhau đánh hội đồng, quả nhiên bọn họ vừa mới ra tay đã chiếm thế thượng phong.
Ánh sáng trong đôi mắt Hàn Tam Thiếu lóe lên, dường như hắn ta nhìn ra sự quỷ dị của đối phương, nhưng lại không sốt ruột, trái lại tà dị cười nói: "Hừ, hóa thực thành hư, so với Ảnh Hồn Trận của Ma Hồn Tông chúng ta thì hơi giống thôi. Bằng chừng này mà muốn thắng bản công tử? Hừ, nằm mơ!"
"Ma bảo cấp bảy, Chu Hồn La Võng!"
Hàn Tam Thiếu hét lớn, đột nhiên hắn ta vung tay cánh tay lên, một cái bóng màu xám thẳng tắp bay tới Tứ Quỷ. Bốn người kia sững sờ, còn không biết chuyện gì đang xảy ra. Cái bóng màu xám kia đột nhiên nổ tung, hóa thành một tấm lưới lớn màu xám bọc lấy tất cả bốn người vào bên trong.
Cho dù bọn họ hóa thành khói đen, cũng không trốn thoát được chút nào.
Mà tấm lưới lớn kia còn đang không ngừng thắt chặt, chỉ trong chốc lát liền bọc bốn người như cái bánh chưng, siết lại cùng một chỗ, siết quá chặt làm bọn họ không thở nổi.
"Trác quản gia nhanh cứu chúng ta, thứ này có gì đó quái lạ!" Quỷ Hung Ác và ba quỷ còn lại cố gắng vùng vẫy nửa ngày nhưng càng giãy càng chặt, siết đến độ bọn họ đau nhức làm bọn họ không khỏi vội vàng kêu to cầu cứu.
Hàn Tam Thiếu nhìn thấy, hắn ta cười nhạo một tiếng, khinh thường nói: "Bốn người các ngươi là cao thủ Thần Chiếu cấp sáu còn bị bắt, thế mà lại đi cầu cứu tu giả Thiên Huyền cấp sáu? Ha ha ha... thật sự là làm trò cười cho thiên hạ, buồn cười buồn cười!"
"Hừ, chỉ có ngươi mới có thể cười. Ngươi dám đắc tội chúng ta, chính là đắc tội Trác quản gia. Dám đắc tội Trác quản gia, hãy đợi đến khhi đầu một nơi người một nẻo mà nhận cơm hộp đi, ha ha ha ha..." Quỷ Hung Ác không sợ hãi chút nào nhìn về phía Hàn Tam Thiếu cười to lên, không thèm để ý hoàn cảnh khó khăn của bốn người mình.
Tứ Quỷ còn lại tất cả đều thoải mái cười to, bởi vì bọn họ biết, sau lưng của bọn họ còn có Trác Uyên. Chỉ cần hắn không có việc gì thì bọn họ sẽ không sao.
Nếu hắn thua thì bọn họ mới chân chính khóc trời đập đất, dập đầu cầu xin tha thứ!
Trác Uyên mới là chỗ dựa chân chính của bọn họ!
Lông mày Hàn Tam Thiếu không khỏi run lên, hắn ta cảm thấy càng thêm hoài nghi. Lúc đầu hắn ta cảm thấy bốn tên tiểu quỷ này là bảo tiêu của Trác Uyên, bọn họ bị bắt thì một là dập đầu cầu xin tha thứ, hoặc là thà chết chứ không chịu khuất phục, hoặc là hô lớn một tiếng thiếu chủ chạy mau các loại.
Thế nhưng đây là có chuyện gì, trong mắt của bọn họ không có e ngại chút nào, thậm chí không lo lắng tới an nguy của thiếu chủ, như bọn họ căn bản không cần lo lắng...
Phốc!
Một tiếng vang trầm phát ra làm suy nghĩ của Hàn Tam Thiếu quay trở về, hắn ta giương mắt nhìn lại, thấy Trác Uyên khoan thai tự đắc rút gốc linh dược kia ra, trên mặt hắn vô cùng bình tĩnh.
Cuối cùng tại sao, chẳng lẽ lần chiến đấu vừa nãy một chút xíu hắn cũng không có chú ý, ngay cả bốn tên bảo tiêu bị bắt mà hắn cũng không để trong lòng?
Con mắt Hàn Tam Thiếu khẽ híp lại, hắn ta nhìn Trác Uyên chằm chằm, lần đầu trong lòng hắn ta hiện lên cảm giác nghiêm túc.
Với loại tình huống này, chỉ có hai trường hợp. Một là hắn chính là kẻ ngu, căn bản không ý thức được tinh hình nghiêm trọng và nguy hiểm đang tới; hoặc hắn chính là... Người có tính tình ổn định, hiếm thấy trên đời, làm cho người ta giận sôi máu, núi Thái Sơn sụp đổ phía trước mà mặt không đổi sắc!
Nếu là cái sau, người này tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường...
Hàn Tam Thiếu không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bóng hình của Trác Uyên, hắn ta không có hành động nào. Trác Uyên đặt viên linh dược kia vào trong tay, khóe miệng xẹt qua một nụ cười thản nhiên, hắn đi thẳng tới chỗ Thủy Nhược Hoa.
Hắn chậm rãi mà đi vẫn như cũ, vẫn không chút hoang mang như cũ, dường như toàn bộ thế giới đều vì hắn mà dừng lại.
Trong lúc nhất thời, không khí ở nơi này có hơi quỷ dị, tất cả mọi người đứng im bất động, chỉ có Trác Uyên đang chậm rãi đi bộ. Đám người Ma Hồn Tông đều không hiểu nhìn về phía Hàn Tam thiếu, trong mắt bọn họ đều là vẻ thắc mắc.
Thiếu chủ, tên này đang giả vờ không hề che giấu như thế, vì sao chúng ta không đi lên đánh hắn?
Thế nhưng Hàn Tam Thiếu vẫn không nhúc nhích như cũ, hắn ta chỉ chăm chú nhìn Trác Uyên không rời, không biết trong lòng hắn ta đang suy nghĩ cái gì.
Rốt cuộc tên đệ tử ma đạo này muốn làm gì...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất