Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Gốc linh dược cấp chín này, ngươi muốn không?"  

             Trác Uyên tùy tiện lắc lắc gốc linh dược kia ở trước Thủy Nhược Hoa, hắn cười nhạt nói: "Ta vừa thấy ngươi liều mạng vì nó, ngươi nhất định rất muốn lấy nó."  

             Thủy Nhược Hoa nhìn chằm chằm vào đôi mắt Trác Uyên, nàng cảnh giác, nghiêm nghị nói: "Ngươi muốn làm gì?"  

             "Thông minh, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, ngươi muốn lấy được viên dược này, tẩt nhiên phải nỗ lực một vài thứ mới được!" Trác Uyên mỉm cười, hắn thấy Thủy Nhược Hoa chần chừ đi đi lại lại thì cười nhạt nói: "Giống, thật giống!"  

             Hai gò má Thủy Nhược Hoa bất giác đỏ lên, nàng vội vã lui về phía sau hai bước, mặc dù khóe miệng vẫn còn đỏ thắm như cũ, sắc mặt trắng bệch suy yếu, nhưng đôi mắt đẹp của nàng lại mạnh mẽ trừng mắt nhìn Trác Uyên, cả giận nói: "Tặc tử ma đạo, ít si tâm vọng tưởng, bản cô nương không dễ dàng bị bắt nạt như vậy!"  

             Đệ tử Huyền Thiên Tông còn lại cũng nhao nhao tiến lên một bước, hung hăng nhìn Trác Uyên, giương cung bạt kiếm.  

             "Ha ha ha... Ngay cả tính tình cũng giống như vậy, quật cường như nhau!" Trác Uyên hoàn toàn không để đám người vào mắt, hắn chỉ nhìn Thủy Nhược Hoa cười khẽ gật đầu, sau đó hắn thở dài, nhàn nhạt nói: "Cô nương, ngươi đừng hiểu lầm, tại hạ chưa từng tự tiện hướng tới song tu, cũng sẽ không xâm phạm tới cô nương. Chỉ là tại hại muốn hỏi cô nương vài vấn đề, cô nương thành thật trả lời thì linh dược sẽ do hai tay tại hạ dâng lên!"  

             Thủy Nhược Hoa chợt ngẩn ra, nàng nhìn hắn thật lâu, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt. Tại sao Trác Uyên có dáng vẻ nho nhã lễ độ, hắn có sự khác biệt rất lớn với tu giả ma đạo còn lại, không làm cho nàng nhịn được mà có cảm tình, đồng thời cũng cảm thấy vạn phần không hiểu.  

             Người này, thật là người trong ma đạo sao?  

             Trác Uyên thấy nàng trầm mặc không nói, hắn không khỏi cười nhạt, thản nhiên nói: "Cô nương không cự tuyệt, vậy tại hạ coi như ngươi đồng ý..."  

             "Ai, ai nói..."  

             Thủy Nhược Hoa giật mình, nàng vừa muốn mở miệng phản bác thì vấn đề của Trác Uyên đã theo nhau tới: "Xin hỏi cô nương, có phải quý tông có một vị đệ tử tên là Sở Khuynh Thành từ Hoa Vũ Lâu ở Thiên Vũ tới đúng không?"  

             Thủy Nhược Hoa hơi trì trệ, nàng nhìn Trác Uyên chằm chằm, khẽ gật đầu: "Không sai, sư muội Khuynh Thành chính là đệ tử sư tôn mới nhận, thật sự đúng là đến từ Thiên Vũ. Làm sao, các ngươi biết nhau?"  

             "Ha ha ha... Quả nhiên nàng ấy đang ở Huyền Thiên Tông!"  

             Khóe miệng Trác Uyên xẹt qua đường cong vui vẻ, hắn không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại tiếp tục hỏi: "Như vậy hiện tại nàng ấy... Có mạnh khỏe không?"  

             Lúc Trác Uyên đưa ra câu hỏi, trái tim nhanh chóng xiết chặt không lý do, đôi mắt hắn nhìn về phía Thủy Nhược Hoa có vẻ hơi vội vàng. Mặc dù hắn đã nhanh chóng che giấu, nhưng lòng dạ của phụ nữ bình thường đều tương đối mẫn cảm.  

             Thủy Nhược Hoa đã nhìn rõ lo lắng trong lòng hắn.  

             Thủy Nhược Hoa ngơ ngác khẽ gật đầu, nàng ung dung lên tiếng: "Sư muội là đệ tử cuối cùng của sư phụ, sư phụ rất cưng chiều nàng ấy, nàng ấy sống rất tốt..."  

             "Vậy là tốt rồi!"  

             Thở dài ra một hơi, Trác Uyên chợt thấy cuối cùng viên đá trong lòng đã được đặt xuống. Sở Khuynh Thành vì hắn vào Huyền Thiên Tông, nếu nàng không khá hơn, vậy hắn nhất định sẽ áy náy vạn phần.  

             Hiện tại, tâm hắn bình tĩnh hơn nhiều.  

             Trác Uyên chậm rãi đưa gốc linh dược kia tới trước người Thủy Nhược Hoa, hắn cười nhạt một tiếng, chân thành tha thiết nói: "Cảm ơn, viên linh dược này cho ngươi!"  

             Mí mắt Thủy Nhược Hoa run lên, quả thật nàng không thể tin được đây là sự thật. Nam nhân trước mặt này, hắn thật sự chỉ hỏi nàng hai vấn đề quan trọng không liên quan, liền đưa một gốc linh dược cấp chín cho nàng.  

             Mà hai vấn đề này không có liên quan tới bí mật tông môn chút nào, chỉ là có liên quan tới tình trạng gần đây của sư muội nàng...  

             Nghĩ tới đây, Thủy Nhược Hoa đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trác Uyên, hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai, có quan hệ như thế nào với Sở sư muội, các ngươi có quen biết nhau từ trước sao?"  

             "Cô nương, chuyện này không liên quan tới ngươi, ta là ai không quan trọng, vả lại ngươi tốt nhất không cần nói về chuyện ngày hôm nay trước mặt nàng. Chúng ta đã hoàn thành giao dịch, mang theo linh dược đi thôi!" Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, sắc mặt của hắn chợt trở nên đạm mạc lạ thường, đến mức Thủy Nhược Hoa không khỏi sững sờ.  

             Tại sao người này trở mặt còn nhanh hơn lật sách?  

             Vừa nãy còn rạng rỡ, dáng vẻ hiền lành khi đối xử mọi người, nhưng chỉ trong chớp mắt liền hờ hững như vậy. Chẳng lẽ... Bởi vì hắn đã hỏi xong vấn đề sao?  

             Thủy Nhược Hoa không hiểu, nhưng nàng thật sự đã đoán đúng.  

             Trác Uyên đã lấy được đáp án mình muốn thì còn có lý do gì mà lật lọng với ngươi?  

             Hàn Tam Thiếu dùng đôi mắt lạnh nhìn hết thảy, hắn ta hét lớn: "Các ngươi ở nơi đó mân mê nửa ngày, rốt cuộc thì ngươi có ý gì? Đến cuối cùng còn không phải kẻ mạnh là vua, thực lực tối cao? Hàn Tam Thiếu ta muốn cướp, ai trong các ngươi sẽ ngăn cản được ta?"  

             Lời vừa dứt, Thủy Nhược Hoa lập tức thấy căng thẳng, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.  

             Đúng vậy, bọn họ có thể lấy được linh dược là vì Hàn Tam Thiếu không ra tay. Nếu hắn ta lại ra tay, với thực lực của hắn ta, chúng ta vạn lần ngăn không được.  

             Thế nhưng linh dược đã đến tay, muốn nàng ngoan ngoãn giao nó ra thì nàng cực kỳ không cam lòng.  

             Trong phút chốc, đám người liếc nhìn nhau, đều do dự không thôi, không biết nên làm như thế nào mới tốt!  

             Trác Uyên bất đắc dĩ thở dài, hắn không khỏi sờ lên mũi, thì thào nói: "Người cao quý tự mình biết mình, ngươi không có thực lực thì không cần tùy tiện ra ngoài nhảy nhót!"  

             Nói xong, Trác Uyên trực tiếp đi thẳng tới chỗ Hàn Tam Thiếu, mỗi một bước của hắn vẫn chậm và trầm ổn như cũ, nhưng tất nhiên ánh mắt Hàn Tam Thiếu nhìn về phía hắn, đã hiện lên vẻ nghiêm túc.  

             Không biết tại sao, mặc dù Trác Uyên chỉ tới Thiên Huyền tầng sáu, nhưng hắn ta luôn thấy tiểu tử này có gì đó quái lạ!  

             "Tiểu tử, lười ngươi vừa mới nói rất đúng, không có thực lực thì không nên ra ngoài nhảy nhót. Câu nói này thích hợp với bọn hắn, cũng tương tự thích hợp với ngươi!" Trong mắt Hàn Tam Thiếu lóe lên tia sáng, mở miệng dò xét.  

             Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, hắn không khỏi giễu cợt nói: "Hình như ngươi đã hiểu lầm rồi, câu nói này của ta không phải nói với bọn họ, mà là nói với ngươi!"  

             "Thật to gan!"  

eyJpdiI6Img4VkJTM3M3b0VqYWM2aUd5cHFkT1E9PSIsInZhbHVlIjoiVkZBSVY5RzlaR2hpbis5TUFCOEo1Z3A5ZUFMV1NmUnlicHlNbDZydGZ0QUhXWEs2emFING9RdVlGcmJDQUU2MW9NdGZuVFdzclRRM1pjSGg1dnZxSjZ3MUNmSkRaQnRGVGtwS0JidnRvbkd3TjBaRlFvaDdUNnJ1Vk5sWDU2WitMSlIwTU9KelRBR2djSjJwM0podEIrOFlDUEpnS1wvV1lrZzZ2TEd6NzZualhxbHpRZWxhbVpcL1E2MERUMVBRWGpINUNCSTlqQXdiXC95WWZZd2RET3VZNCtjczZ6RVNyTE5vbkZ0VkJkMDc1RGpZM0pYQ2Q3MlJHY0hVUHlXQkNmM2UrR00waElFZFdnU1g5WG1wVDdOZEhYaTJTMmIzeXl1ZEUwV3ZEZFRMcU1YR2V5V2hKRWtRaU9GUE1RdXZwUU9FRks0Qm82UVVwYmtPd1pkaXNQbG9zMUVWaEtWSTUyYTB3REFKbTZ5RENWQ1A3dGJmVklmUFhlU3dvWjBZN3p0OW9ZZklmeXhNdDFqTmVZQlNJZGkyMnVhZ1R3Nk5QSFwvdnI3ZVNXbDVmNjg2UThCWFlJZ2ljMVwvMHBpN2cyc1hTVGdVTzM2N3FqYWcwZnFpQmwwbXRWVG5INVdNUDB0TFwvMFdFa01NRE9IdlU1ZjhDYmtQT2ZkSFwvV1dsdzVUYjE1N3J1OTU0Nnh3R0Fma3dTSlRRaVZnTlcrTGZzdFF3ZU9GQURtUVdybExyb2o5WEhYMGk0RlkwWFBrSGpjWTFaWldXdW5Jc1VlSVJRXC9hdUZrdFNadG5jNWdaSExha2YyYmtZSVhSWG5tbEkrQ09KclFxOWkxMXNDbDV1R0xWYVVMIiwibWFjIjoiNzJhOGNlNDExNjgyYTRjMjJlZTRhYzM4MjE3MjI0Y2ZhOWFkZmRhNDkyNzlhYjVjZTU4YWQwMDk5MTZhODcwNiJ9
eyJpdiI6Ikd0aE45dzVhc1RWWURyQWRZNGJYRUE9PSIsInZhbHVlIjoiMGZzWXlxYXJTXC9Mb29NbFd1SHdIVjk0alJrZUVJMUFmZzdkVzZyZDVDbDlBK3VpUldNaVB3eTIrUis4MnZFMk1aS2xWXC9ZVDIwUTJrY2Jic0Y1clwvS1BBbWxJZlp4Q3BuUDVCUmlxSjVuT01GNVdOQWdpcUJnaHlpMEkxdk53UmRHZ2pNbHpEWmJ2Ymhtc1hpZDZXTHZwVFZ1TmRcLzZQVnQ2VWkrRHlvTm5OOE1NYmlLSUNNSk5PN0RUbVdCNXFBVldJbkFHclB0Y2h4U0hFM1dCazlQOGt2dURQS2NUTWhEZDkxMUlobDcramc0eUZ0VkxyNEo5RXFMbnF3c0NncG5idGNKWkdOYVExZEdHd1BYb1V1V3dBcldwRGtTcUE2ancwUldteHBzUktQU2RJRXFteW1BbWVhR3A4S2hCcGhrZ2RBYW1JaW5tSER1eFRHcG9tQ2NIVmpSUE5FdTcxZVJXREtPd3pQbEI3SVVqc0t1M1B1MUZxZVhZSUpzME9yXC9LbUdTOVRLckJyenIwRUg4TTd2MVJPZ05LOGxoRnlCT1k3NzhZcXR2UGwxbXFPMTVUeTNyZmVJVW1HaU9rUHg5RzV0Y3ppaGFYVVZId0VYTDBVWkNBb3VYTHU2YklsaVJcL2p3ZTVrRE5cL3o0bzdaajRPdm5Id29zbE1DeDVEeXZISWQ1Tm5YcXdLUHNFSWhQWTh5dmRJeGZaXC96Zm9YSWMreGUyRVFwcElLdmhCZDg2VkU0R0JadW01VldoXC85UmpDYTE3cDU4MVhWUCtyOEdCUFNQalcydlFJNjJCZ2NzTExrNUhqK3VEUFwvN1k9IiwibWFjIjoiNDcwZmE5YzI1NjExZDBmZGNiYmY0MTUxYjY4YmU1N2U3Zjc3OWZhY2Y0Nzk5MWYxZWRjYjAwNDQ2MjFiNDNlMyJ9

             Ầm!

Ads
';
Advertisement