Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Trác Uyên khẽ quay người lại, hắn không nhìn ai thêm cái nào nữa, hắn khẽ giẫm chân nhẹ một cái rồi bay lên không trung, biến mất trong nháy mắt. Ma Sách Tứ Quỷ cũng bật cười kì quái rồi bay theo sau.  

             Rất nhanh sau đó, không còn nhìn thấy bóng dáng của năm người của Ma Sách Tông đâu nữa.  

             Thủy Nhược Hoa ngây người đứng nhìn theo hướng Trác Uyên rời đi, ánh mắt nàng vô cùng kinh ngạc. Tên nam nhân này… rốt cuộc là thần Quỷ phương nào vậy?  

             Lúc này có một tên đệ tử của Huyền Thiên Tông đi đến trước mặt nàng, vẻ mặt hắn ta vô cùng sợ hãi, một lúc lâu sau hắn ta mới thở dài nói: “Sư tỷ à, người đó đáng sợ quá, cũng may là hắn không có ý đồ xấu gì với tỷ đệ chúng ta, chứ nếu không thì, chúng ta có chết cũng không hiểu tại sao mình chết mất!”  

             “Đúng rồi!”  

             Một tên đệ tử khác nghe thấy vậy, cũng gật đầu rồi nói: “Thật không ngờ Ma Sách Tông có người đáng sợ thế, tu vị của hắn rõ ràng chỉ ở bậc đệ tử, nhưng sức mạnh lại quá lợi hại. Lúc chúng ta quay về phải chào hỏi các sư huynh sư đệ mới được, sau này nếu có giao đấu với đệ tử của Ma Sách Tông mà gặp phải tên tiểu tử này nữa, thì chạy mới là thượng sách!”  

             Khi vừa nghe thấy lời này, mọi người đều gật đầu tán thành, vẻ kinh sợ trên gương mặt mọi người vẫn chưa biến mất!  

             Còn Thủy Nhược Hoa thì vẫn đang ngước nhìn lên bầu trời, những lời nói của những người xung quanh như thể không lọt vào tai nàng vậy, vẻ mặt của nàng vẫn mông lung nhưng thế, nàng lẩm bẩm nói: “Rốt cuộc hắn là ai, hắn có quan hệ gì với sư muội ta vậy…”  

             “Sư tỷ!”  

             Đột nhiên, có một tiếng hét lớn vang lên, đánh thức Thủy Nhược Hoa đang mê muội tỉnh dậy, nàng quay người lại nhìn, thì liền thây một tên đệ tử đang hối hả lo sợ chỉ tay về hướng ngược với hướng đi của mấy người Ma Sách Tông, hắn ta vội vàng nói: “Cái tên… cái tên Hàn Tam Thiếu đó đã tỉnh dậy rồi!”  

             Thủy Nhược hoa vô cùng bất ngờ, nàng nhanh chóng đi về hướng đó để xem thử, nàng nhìn thấy mọi người đã dìu Hàn Tam Thiếu đứng dậy, nàng nhìn vào ánh mắt của mấy người họ, cũng cảm nhận thấy sự ác độc vô cùng.  

             Thủy Nhược Hoa nắm chặt tay lại, nàng nhìn chằm chằm vào cây linh dược đó, vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc, mà trong lòng nàng cũng vô cùng đề cao cảnh giác.   

             Nhưng mà, khi tên Hàn Tam Thiếu đó vừa định ra tay, hắn ta đã nhấc một chân lên rồi, nhưng hắn ta lại cúi đầu nhìn xuống vực sâu không đáy đó, trong lòng hắn ta vô cùng sợ sệt, hắn ta liền từ từ đặt chân xuống, hắn ta có chút không cam lòng mà nghiến chặt răng, sau cùng hắn ta hét lên: “Chúng ta đi, hứ!”  

             Vừa dứt lời, Hàn Tam Thiếu liền dẫn người rời đi, biến mất trong nháy mắt.  

             Sau khi nhìn thấy cảnh này, thì đám người của Huyền Thiên Tông mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà vẫn có người không hiểu, thắc mắc hỏi: “Ẩy, trước giờ tên Hàn tam Thiếu đó ngang ngược lắm mà, thế mà lần này lại từ bỏ, không cướp linh dược của chúng ta, sao kì lạ quá vậy, không lẽ mặt trời mọc đằng tây rồi hay sao?”  

             “Ầy, tên ngốc nhà ngươi, chuyện thế mà cũng không hiểu, không phải vừa nãy tên quái vật của Ma Sách Tông đó đã hạ lệnh cấm rồi hay sao, không cho phép hắn ta vượt qua đường này một bước nào. Bây giờ, hắn ta nào dám vượt qua hẻm núi xuất hiện đột ngột này chứ, không lẽ hắn ta không sợ tên tiểu tử kia sẽ chặt đầu hắn ta hay sao?”   

             Nghe thấy lời này, đám người nhìn nhau một cái rồi bật cười thành tiếng.   

             Nhưng mà người đó vẫn khẽ nhíu mày, thắc mắc hỏi: “Nhưng mà không phải tên tiểu tử đó đã rời đi rồi hay sao, sao hắn ta vẫn e sợ đến thế?”   

             “Người thì đi rồi, nhưng uy thế vẫn còn ở đó!”  

             Sau khi hít một hơi thật sâu, Thủy Nhược hoa thở dài rồi nói: “Đây là cuộc chiến giữa những người có địa vị cao, các ngươi không hiểu đâu. Có điều tên nam nhân đó chỉ nói có hai ba tiếng đã khiến cho Tam Thiếu chủ của Ma Quỷ Tông sợ hãi đứng yên, không dám tiến thêm một bước về phía vực thẳm, thì cũng đáng sợ quá rồi chứ. Ma Sách Tông lại có một người lợi hại đến thế.”  

             Mọi người nghe thấy vậy lại nhớ đến cảnh tượng tên nam nhân đó chỉ vẫy tay nhẹ một cái mà trời đất quay cuồng, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.  

             Người này, sau này sẽ trở thành kẻ thủ của chúng ta hay sao? Thật sự quá đáng sợ rồi…  

             Ở một diễn biến khác, Trác Uyên dẫn theo Ma Sách tứ Quỷ bay về hướng Ma Sách Tông. Quỷ Hung Ác bay đến trước mặt Trác Uyên, hắn ta nhớ lại chuyện khi nãy, vẻ mặt hắn ta khó hiểu nói: “Trác quản gia, khi nãy sao ngươi lại phải cứu tiểu cô nương đó vậy, không phải ngươi lại nhìn trúng con người ta rồi đó chứ?”  

             “Nhảm nhí, ta chỉ là muốn nghe ngóng chút chuyện từ Huyền Thiên Tông, chỉ có thế mà thôi!” Trác Uyên hứ một cái rồi lạnh lùng nói.  

             Quỷ Hung Ác đã hiểu ra, hắn ta gật đầu rồi lại nói tiếp: “Vậy tên tiểu quỷ của Ma Quỷ Tông đó thì sao, sao ngươi lại thả hắn ta vậy, đâu giống cách hành sự của ngươi?”  

             “Cách hành sự của ta gì chứ, ta giết hết người trong thiên hạ một cách điên cuồng hay sao?”  

             Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn bốn người họ một cái rồi ôn tồn nói: “Dù sao đối phương cũng là một môn phái lớn, không nên làm lớn chuyện, nếu không thì sẽ không hay. Chỉ cần chúng ta dọa cho hắn ta sợ, thế đã đủ rồi. Tuy ta nói, có khi ta giết hết bọn chúng thì thần cũng không biết mà Quỷ cũng không hay, nhưng trên đời này làm gì có giấy gói được lửa chứ, nên không làm thế là không được, nói không mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng xấu!”   

             Bốn tên Quỷ nghe xong thì hiểu ra mọi chuyện rồi gật đầu, sau đó thì Quỷ Hung Ác nở nụ cười rồi khen ngợi Trác Uyên: “Trước giờ Trác quản gia vẫn hành sự cẩn mật như thế, suy nghĩ chu toàn vô cùng, ha ha ha… hèn gì ngay cả tông chủ cũng nhìn trúng ngươi, nhanh chóng cho ngươi nhập môn!”  

             “Đúng vậy, đúng vậy đó…” Ba tên Quỷ còn lại đứng ở một bên không ngừng lên tiếng hô hào, a dua xu nịnh.  

             Trác Uyên bất lực lắc đầu, nhưng sau đó hắn lại nhíu mày nói: “Đúng rồi, khi nãy ta có nghe bọn họ nhắc tới cái gì mà Trung tam tông, hạ tam tông, những từ đó có nghĩa là gì vậy?”  

             Ợ…  

             Bốn tên Quỷ im bặt nhìn nhau một cái, rồi đều bất lực lắc đầu thở dài một hơi, khi nãy gương mặt họ vẫn còn niềm nở lắm, bây giờ tự nhiên lại ủ rũ vô cùng.  

             Trác Uyên thấy vậy thì không hiểu tại sao.  

eyJpdiI6Imh3b3B5ZlJvQXlwMUN3QkxnODJPS0E9PSIsInZhbHVlIjoiUU9pa3hSR3RPU3dDb013K2ZvSEFoalFSc21hZTdJOWJKMVhCaXhXaTVacTdONEwxYkVlaXEydWlMQUUxcG1hTWdWUEFzWHpEVVErSWpXWEs1eERZMzd3VWJIODBGNDErTW83WkV1cTArNUd1bkdmYm5WTHo2UDlZbSttbWFSYzFDTTBBZkJDcU5hTmkyalNoSHJoYlUyVVwvU0RTWnk4R1prXC9keFNQeksyY1hZbEdTVnl3UWd5TkZ2Z093Rk5wT2JJUUF5eERnVitJWWkrTEkyR3JmVTE1b1RYOHhpbjd2dFptdnJmM3JBN2dOZTdYXC90Z0h0MTZ1cTFvWDBRbFJ2T3ZiNCtuUEJQRGdtd2VrS1Y1K0xldGVCWmpiRW1sU25UQTh6NWlhQmd5WFd1NUpYVGxcL052SythXC9pK3NiNEJhWUptVk9UZlNROWdOQmc2UXNucmNqYUhuMG54d3RKY1lSeXREa05xeUxudGJCRjJBdVF0dWxaTnhHam1IcFI4NDFta3FKNFVpYWpWNzV0c0tHcVZUUGZRNVVOUEtGTDhlMU4zK0hIM0ZlOFFcL05HVjJ2cUtsNEw4YlNadHBlczBOa2pNeTRFN1Z4SVZnMStoQzg0R3l4TUZqYm44TFBKcXFGUUdwd0xOTVJBeTIzOFh0XC9qSFBPOG5OeHBnd0FiSHVwUTVlKzRYOWp5bCs4eDRnTlwvZTlob1I3bnB6ZFlDZlYxTU9EaVRKNVhEeG5CTkVPN2lwYUhERjM2RlliejVDQkJVRnFYWUtaSDBBMmNaQTRrOVl4clwvMzEzSHNqMDNLUjV4dno2RkJ0VnUwZEVMU04zSGVGTEFOVXBvYWdTMThpaTNjeVJoXC9BcUg2R2gyOUtwckpQb0c3SDhpMjRaV3JkRVFiamRTNnBZKzhNPSIsIm1hYyI6IjExODhhNjNjZDIwZjRiYzVkNjhjMjU2ZmU5ZDA2MWJlNmI3NDU0M2U0ZDFkMTBlYzIxNDdlODQ4MzcwMjUzYzAifQ==
eyJpdiI6InFrQnRxTXhnXC9VU2xNZFNoXC80akZpQT09IiwidmFsdWUiOiJsN2E3XC9wM2I5ajR6a2dvb25qRW85cVwvZm50STlDazVqM1g3dFwvaXY1cFRwcW4waFI4Z25mZjNLaDJFZVwvNURvT3FzZWE1amtleitEXC9hSko5NHJlUE02THBCTXFIWXVDMDlnWEhXczZxYnlHMmRJMkh0OEg4WmpWV3hqUUhnRStiOVA4Z3pTM1ZEOGI4NGRyWmxtSXJVeTBcL3FnK2JjMWhGTGhna2VDY2NWc0NJZW5DcTM3T25oMHNXWWtlaDBKNXZzbnNtdHV6WVh4N0haZlhZdGVaTjkyclZldms4UVFadVJFREFpV20wRnNZSzZqUzB2RmdBUWhcL0ZRNHRoRXFJMDBNQTh5RlVPTmJlMVh1bDUxM3krY3JlcWtYalJVem1pSmh5QmZYcjRYRHRGSWt5c3FsckVtYkZwbWdqMWViam5ISnpRUzkzYmxPMWdBb29DMU5ETktRPT0iLCJtYWMiOiIxYmZlNWZhNGFiMDdhNmQ2MjA2ZmI0NzU4OTM5NDM2ZWY2ODk1OGNhNGNhZDY5MGVmNWQ1NjU2MTBhNjU3N2YzIn0=

             Quỷ Hung Ác thở một hơi thật dài, từ từ nói: “Thật ra ở Tây Châu có tổng cộng tới mười môn phái lớn đó, ngoài Song Long Viên đứng đầu ở Tây Châu, thì còn tới chín môn phái khác, được xếp hạng theo thực lực, chín môn phái đó được gọi là Thượng Tam Tông, Trung Tam Tông, và Hạ Tam Tông. Những môn phái càng mạnh thì càng có thể được gia nhập vào các đế quốc lớn, và sẽ được nhận nhiều tài nguyên tu luyện hơn. Giống như Ma Quỷ Tông đó, nó thuộc Trung Tam Tông đó, Quỷ Sách Tông của chúng ta và Huyền Thiên Tông đều thuộc Hạ Tam Tông, bởi vậy mỗi khi đệ tử của chúng ta gặp phải bọn họ, đều phải cúi đầu, có chút uất ức.”

Ads
';
Advertisement