Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đúng vậy, đặc biệt là lúc sáu mươi năm về trước, lúc chúng ta đánh nhau với bọn họ, vốn dĩ khi bốn huynh đệ chúng ta hợp sức lại, thì rất có khả năng sẽ giành phần thắng, kết quả là tên Quỷ Keo Kiệt kia lại chạy đi nhặt ma bảo của người ta, hại trận pháp hợp kích của chúng ta không thành công, bởi vậy nên thua hoàn toàn luôn. Bởi vậy nên tông chủ mới nhốt bọn ta vào trong núi Tích Lôi đó hơn sáu mươi mấy năm trời, cũng gần cả trăm năm luôn đó!” Lúc này Quỷ Linh Lợi nhìn sang Quỷ Keo Kiệt, hắn ta nhắc lại chuyện xưa.  

             Quỷ Keo Kiệt tức giận hét lớn: “Lão tam, không phải đã nói là không nhắc lại chuyện cũ nữa rồi hay sao, sao lại nhắc lại món nợ xưa làm gì? Ngươi muốn ăn đòn hả!”  

             Bốp!  

             Quỷ Keo Kiệt Liền lập tức đấm Quỷ Linh Lợi một cái, mà Quỷ Linh Lợi cũng không chịu thua, liền đấm lại Quỷ Keo Kiệt một cái,  hai người cứ thế đánh qua đánh lại ở trên không trung.  

             Trác Uyên nhìn cảnh này cũng quen rồi, cũng không thèm quan tâm bọn họ, hắn lại cất tiếng hỏi tiếp: “Nếu như Huyền Tam Tông và chúng ta đều là Hạ Tam Tông, vậy thì đáng ra thực lực chúng ta không bằng bọn họ mới phải, sao chúng ta vẫn còn to gan đi cướp linh dược với bọn họ, giao đấu với bọn họ vậy?”  

             “Hì hì hì… Trác quản gia, ngươi có điều không biết rồi, tuy là chúng ta không thể động và Ma Quỷ Tông đó, nhưng ngươi đừng quên, chúng ta đều thuộc ba môn phái bảo vệ cho đế quốc Thiên Vũ, như cây liền cành. Thiên Hành Tông, môn phái thuộc Trung Tam Tông duy nhất ở Thiên Vũ này được xem như là lão đại của chúng ta, bọn họ luôn che chở cho chúng ta. Bởi vậy chỉ cần không phải chuyện gì to tát lắm, thì Ma Quỷ Tông cũng sẽ không công khai chiến đấu với chúng ta, nếu không thì người của Thiên Hành Tôn nhất định sẽ ra mặt. Cả hai môn phái đó đều là Trung Tam Tông, nếu như thật sự đánh nhau, thì ai cũng mang thương tích đầy mình.” Quỷ Hung Ác khẽ cười rồi giải thích nói.  

             Trác Uyên đã hiểu, hắn âm thầm gật gật đầu.  

             Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu rõ về ba môn phái bảo vệ đất nước rồi, Ma Sách Tông và Huyền Thiên Tông đều xem Thiên Hành Tông như thiên lôi, sai đâu đánh đó, làm thuộc hạ của môn phái này. Mà môn phái này lại bảo vệ hai người thuộc hạ của mình khỏi các gia tộc Trung Tam Tông khác.  

             Ai cũng có lợi, mọi người cùng vui!  

             Vậy thì e rằng lúc đầu, sau khi thần hồn của ba vị trưởng lão của Ngự Thú Tông bị bắt đi, thì Ngự Thú Công cũng gặp phải khó khăn trắc trở, có lẽ không chỉ có mỗi mình Ma Sách Tông, mà còn kéo thêm cả hai môn phái khác.   

             Nếu không phải vậy thì Khuyển Nhung vốn là nơi đất đai cằn cỗi, sao lại có thể lấy cả ngàn dặm đất đai tốt tươi trong nháy mắt để chuộc đám người Thác Bạc Thiết Sơn chứ.  

             Có lẽ là do ba môn phái liên kết lại để trấn áp Ngự Thú Tông, Ngự Thú Tông không còn cách nào khác nên chỉ có thể đồng ý làm theo. Mà hoàng thất của Khuyển Nhung thấy môn phái bảo vệ đất nước cũng đã đồng ý cắt đất, nên mới ra thêm một điều kiện để chuộc đám người Thác Bạt Thiết Sơn về.  

             Chứ không thể để lão ta cắt đất cho ngươi cam tâm tình nguyện mà không có chút lợi ích nào chứ hả!  

             Thế là, trăm vạn tài nguyên của nơi này bị ba gia tộc tước mất, nắm chắc trong lòng bàn tay.  

             Ầy, chả trách sao khi ba trăm năm trước, Tiểu Tam Tử đại náo Thiên Vũ, thì ba môn phái bảo vệ đất nước lại đùn đẩy cho nhau, không ai ra tay tương trợ. Xem ra chỉ cần đất đai của bọn họ không có chuyện gì, thì bọn họ cũng lười quan tâm đến nội loạn trong Thiên Vũ.  

             Nghĩ đến đây, Trác Uyên tự nhiên bật cười thành tiếng.  

             Ầy, xem ra chủ nhân của ba môn phái này đều là người lấy tiền không làm việc, nhưng mà nói thế nào thì nói, hoàng thất của Thiên Vũ đã bỏ hết tiền của ra để nuôi các ngươi, lúc người ta xảy ra chuyện thì các người ít gì cũng phải ra tay cứu giúp chứ.  

             Nhưng mà cũng may bọn họ không làm thế, nếu không kế hoạch hạ gục Thiên Vũ của hắn có thể sẽ tan vào hư không rồi.  

             Trác Uyên thầm cười trong lòng, gương mặt hắn vô cùng vui vẻ, khi bốn tên Quỷ đang giao chiến với nhau, tốc độ bay của năm người lại càng nhanh hơn, nhanh chóng bay về phía Ma Sách Tông.  

             Nửa tháng sau, khi mặt trời vừa ló dạng, có năm bóng người xẹt ngang qua bầu trời như năm ngôi sao băng.  

             “Trác quản gia, chúng ta đã đến rồi, đó chính là cửa vào môn phái!” Quỷ Hung Ác chỉ tay về phía khu rừng mù mịt phía trước rồi lớn tiếng nói.  

             Trác Uyên ngước mắt nhìn theo, hắn thấy trong đó cũng không có gì khác lạ, đây cũng chỉ là một cánh rừng bình thường, có thú dữ chạy xung quanh, thậm chí ngay đến linh thú cũng rất hiếm thấy.  

             Nhưng mà, hắn hiểu rất rõ, đây chính là căn cứ của Ma Sách Tông, cả môn phái lúc này đang được ẩn mình trong kết giới.  

             Xoẹt xoẹt xoẹt....  

             Những dòng âm thanh như phá vỡ bầu không khí lần lượt vang lên, năm bóng người đáp xuống trước khu rừng, Quỷ Hung Ác và các tên Quỷ còn lại nhìn nhau một cái rồi bắt đầu vé kết ấn.  

             Trong phút chốc, có một làn sóng chuyển động xuất hiện, sau khi bốn người đã vẽ xong kết ấn thì đồng thanh hét lớn, có một làn sóng xuất hiện trước khu rừng, liên tục uốn lượn.  

             Ngay sau đó, một đỉnh núi cao vời vợi hiện ra trước mặt mọi người, bọn họ đang đứng dưới chân núi của ngọn núi này. Chỉ có điều trước mặt bọn họ còn có một lớp sóng gợn không ngừng chuyển động.  

             Trác Uyên biết rõ đây chính là lối vào của kết ấn, hắn không nói gì thêm, liền lập tức bước vào.  

             Sau khi hắn đi xuyên qua lớp sóng gợn đó, hắn như thể bước vào một thế giới khác. Mà linh khí ở đây nồng nặc vô cùng, phải gấp mười lần so với bên ngoài.  

eyJpdiI6Imt5WjRPWk0wSGo0YW1PYVZlOVwvNG5RPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ijh1c2ltSXFyYzl2elI2d0lmb2M2Kzd0WFl2UGVXdVBQR29VSkhJYXdXQjh5Tzdra0dzSkVFNHp2R1wvQWY5VVFoSFZ5QmVWUCtaVFRTNnFzVGp4aW9uMDE3Y3dSTXJvOVJ6RzFLRFQrR1h1b0dQQjNrRTQ5M29EbWl0dnNOSFR1M2c0U0pXMWp4MVlINFwvS3F5OVFpTnNMUzVMNmxwNmJ4aDVPZUxONE9aaVJvdEtCK0RIMmlyWXFYc1Nzd2ROUVhcLzdDVGl5S0hzcTR4U1lPNVpmNjVUbzA3akQ2XC9WU0VFMGZIbGdmK25uYkJJWGIwc3FHZFZYeFBRVm0wUVJJbVhldnQxaU0yZEw2MHA5TldqaE9ta0JMWFVFRUh0MG82WUN4OWR1M2tnZWR6VmtsRElxTURvS1JnY3dReENNSXhhRVBDZ3pyQlY1bVlKWU03RmxpQWVhanhZZlpjQnFVTlNiUU9QMFVOYUI2dHBwS1RBNm5oZUh0M1pMaWJKb1dOb3FNREZGMnNhaXVVVkxnYjdGSVBnZEJqRnZGVXhDZlVyaEJYTk94U2JvaVo3N0dQZUZobnFvWGx0eENzb0d4cFh4T2JXbjduNExcLzdiU3RPRStFbjFsbUVlQ05mN1pPYk90QlhORGQrdGY4RXhOOGR4SEs5dER6QzNQd3Jaa080ZmlpVHdQbGtiU2F5RCtpZUtWVE1JQ3ZXSEk3ZDV0eUUrNW9pWm1UdEVnaXljZjhQNmo5VmthTUtndkdYY2p5aWFWSm9QcjN1YmhIekZwUnFqMzdndWJKUkV0S3RBaUY3WUN4eXNGWTVMaUlkdz0iLCJtYWMiOiIzMDA3OWFjODZlMDFiMGQxMzUyOWJjOTU5OTQxMzRlYjU3YzY1NDkwMzkzNWZlMjE5NjliYTFkNjc1OTk4YzU5In0=
eyJpdiI6IkNCbGU4OGdmNHN4bFU3MFVaUkc4MkE9PSIsInZhbHVlIjoiakd3b3RcL3JhUjFtbFhPNWdrVEhZbm9qZmtLRlJnV2RGeUxOU0xMQVhDY1VHbFh3TlIzZkRnZ0FqbHE2eStrRTBvcnRuYlY5MStaZjMxNU1JYWc0eFA3MWdsWlFWUlpCaE9xWHdkeTd5NEtiVE14SUZNRnZTXC9EUzlaWkZtN3ZiUUZ2VTU4VDR0RGJVR1dsWjZWbnREb21IVG14WFRiOSt5YnorcEI5eEZkWFRtUVJGQ0w3bk1FZGFCU0FMU1lXNnptN01Lc05KU05Fck5abllIRVwvOUdlcXhqcURXcVM0eHV2Y3htdHo1TEJcL2FuWTFGandvNldIY0cybW1HZ3ZuUXZXcTh2eVpPNXNvSUpBNGhpUmlrS2orT3VKbmM3Q1BZZVI1RVNiNDh2N2dcL3hRYjMxbDVURUEweGU3TG5aaURpTmJjU0YxR2RYY2pZY29hZ0M2QzM3TnlpYTNMVThnOFQ3NDRMQkRzcGlNNWp0dm9mYjZOc0dBV0tuRWU1Qm5IYVl0UVIzaW1DSGM1ZXc5bG5XZXRraUFpWkFuVmxZeWxGUmZmUXV0WEZFZGFyTDZ3azZaS3hwSjMxMmJvVGg5MWhIIiwibWFjIjoiMzc0ZDMwNDA3YWU4MDQxNTk5N2I3NTgyMmJmNzAxMTM2NTk2MjJjODc2ZTc3ZGU4OWU4MjE3YWRjNGQxY2JhOCJ9

             “Là ai, sao lại dám xông vào môn phái Ma Sách Tông của bọn ta…”

Ads
';
Advertisement