Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Có liên quan tới ta sao?” Khẽ nhíu mày, Sở Khuynh Thành càng lúc càng không hiểu mà nhìn về phía Nhược Hoa. Lần này ngươi bị thương không phải là do Hàn tam thiếu làm sao, thế thì có liên quan gì tới ta cơ chứ?  

             Vị Từ trưởng lão kia cũng nghi ngờ nói: "Nhược Hoa, nghe các đệ tử trở về khai báo, người khiến ngươi bị thương là Hàn tam thiếu của Ma Hồn tông. Khuynh Thành và Ma Hồn tông, còn chẳng có chút quan hệ nào với nhau, thế thì có liên quan gì tới nàng?"  

             "Xin trưởng lão hay nghe đệ tử giải thích, người làm ta bị thương đúng thật là Hàn tam thiếu của Ma Hồn tông, chỉ là…" Bỗng dưng có chút ngập ngừng, Thủy Nhược Hoa quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Sở Khuynh Thành, nàng ta bình tĩnh lên tiếng: "Nhưng người cứu ta… Là người của Ma Sách tông!"  

             Cái gì?  

             Không khỏi kinh ngạc, tất cả mọi người nhìn nhau, không thể tin nổi, Tuyên Thiếu Vũ càng thêm nghi ngờ nói: "Từ trước tới nay chúng ta luôn có hiềm khích với Ma Sách Tông, làm sao bọn họ có thể mạo hiểm mà cứu người thuộc Ma Huyền Tông chúng ta được?"  

             "Không phải người đó cứu chúng ta khỏi Huyền Thiên Tông, thật ra… Chuyện này là có liên quan tới Khuynh Thành!" Bất giác cười khổ một cái, Thủy Nhược Hoa buồn bã nói.  

             Thế nhưng vừa nói xong, mọi người lập tức nhìn Sở Khuynh Thành với vẻ sững sờ, sao nàng lại liên quan đến Ma Sách Tông được?  

             Đầu óc của Sở Khuynh Thành cũng có chút mơ hồ, trên mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.  

             Khẽ vuốt bộ râu, Từ trưởng lão nhìn chằm chằm vào Thủy Nhược Hoa, nghiêm túc nói: "Thủy Nhược Hoa, ngươi kể từ đầu đến cuối cho ta xem, rốt cuộc chuyện này là sao?"  

             "Chuyện là như này…"  

             Sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu một chút, Thủy Nhược Hoa nhẹ nhàng cất giọng: "Lúc ấy, trong một cái cốc nhỏ, bọn ta đã phát hiện ra được linh dược cấp chín, Tam Nhan Định Hồn Thảo…"  

             "Cái gì, đồ tốt như vậy sao… thế ngươi có đem cất đi hay không?" Từ trưởng lão kinh ngạc, vội vàng ngắt lời mà hỏi.  

             Phì cười một cái, Thủy Nhược Hoa bất lực trưng mắt nhìn, chiếc nhẫn trong tay lóe lên ánh sáng, viên thảo dược kia bất ngờ xuất hiện ngay trên tay nàng ta, nàng ta khẽ cười nói: "Dĩ nhiên là có rồi, để có thể chữa bệnh cho Thiếu Vũ, ta có liều chết cũng phải lấy cho bằng được!"  

             "Nhược Hoa tỷ, cảm ơn tỷ, khục khục khục…" Tuyên Thiếu Vũ cảm động, không nhịn được mà liên tục ho khan.  

             Từ trưởng lão vui mừng mà tiếp nhận lấy dược thảo ấy, lão ta phất ống tay áo nói: "Tiếp tục, tiếp tục đi, ha ha…"  

             "Thật ra, vốn dĩ ta không thể lấy được cây dược thảo này đâu, bởi vì cùng lúc ấy, người của Ma Hồn Tông cũng chạy đến đấy." Thủy Nhược Hoa khẽ hít một hơi sâu, tiếp tục thuật lại: "Hàn tam thiếu của Ma Hồn Tông, thật sự rất là lợi hại, ta liều mạng đánh một chiêu với hắn ta thôi mà đã bị đánh cho trọng thương rồi!"  

             "Hừ, Hàn tam thiếu này quả là quá đáng thật, ngay cả nữ nhân cũng ra tay, nhất định phải dùng Chu Thiên Tứ Nguyên Trận của chúng ta, dạy dỗ hắn ta một phen thật tốt mới được!" Lúc này, một nữ tử xinh đẹp vận y phục đỏ rực, khẽ hừ nhẹ một tiếng, giơ trường kiếm trong tay mình, rồi nói ầm lên.  

             Thủy Nhược Hoa khẽ liếc nàng ta một cái, rồi lại sủng nịnh mà đưa tay lên nhéo nhẹ cái mũi của nàng ta, cười nói: “Hàn tam thiếu không phải là nhân vật tầm thường, đừng nên quá khinh địch. Tuy nhiên, cho dù có là Thiếu chủ đời thứ ba đi chăng nữa, thì lúc này đây cũng đã gặp phải đối thủ của mình rồi.”  

             Ánh mắt nàng ta vô cùng kiên định, tất cả mọi người không nói lời nào, ngay cả thiếu nữ vận hồng y cũng đang mím chặt môi mà nhìn Thủy Nhược Hoa không chớp mắt, tiếp tục nghe nàng ta kể lại.  

             “Ngay tại lúc tính mạng ta đang hấp hối, một nam nhân đã xuất hiện, chính hắn, chỉ cần một cái vẫy tay nhẹ đã bổ đôi mặt đất, khiến cho Hàn tam thiếu cũng không dám bước lại vào Lôi Trì một bước nào. Mặc dù người đã rời đi rồi, nhưng Hàn tam thiếu vẫn không dám bước vào mà đành phải rút lui!”  

             Nói tới đây, tim của Thủy Nhược Hoa có chút đập mạnh và loạn nhịp , giống như là đang nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó: “Ta có thể lấy được linh dược cấp chín, cũng là do chính tay hắn cho ta. Mà hắn lại chính là người của Ma Sách tông!”  

             Ha...  

             Bỗng chốc hít vào một ngụm khí lạnh, khẽ liếc nhìn nhau, tất cả đều không thể nào hiểu nổi.  

             Tại sao người của Ma Sách Tông lại có thể nguyện ý giúp bọn họ cơ chứ?  

             Thiếu nữ hồng y chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, cười xấu xa nói: “Nhược Hoa sư tỷ, có khi nào ma đầu đó vừa ý tỷ, muốn song tu với tỷ không? Tỷ nhất định không được mắc mưu đâu đấy, vì người của ma đạo là xảo quyệt nhất!”  

             Vẻ mặt của nàng ta lập tức thay đổi, Thủy Nhược Hoa chậm rãi lắc đầu, nhưng trong lòng lại có cảm giác mất mát, xa xăm nói: “Hắn cho ta linh dược, là có điều kiện, hắn không nhắm vào ta, mà là…”  

             Nói xong, Thủy Nhược Hoa lại nhìn về phía của Sở Khuynh Thành, thản nhiên nói: “Hắn hỏi ta hai câu về Khuynh Thành sư muội, sau đó lập tức đưa dược liệu cho ta.”  

             “Hai câu gì?” Mí mắt của nàng khẽ run rẩy, Sở Khuynh Thành vội vàng hỏi.  

             “Có phải ngươi đang ở Huyền Thiên Tông không, và thời gian qua sống có tốt chứ?” Thủy Nhược Hoa trả lời lại từng câu từng chữ.  

             Trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, tim nàng khẽ loạn nhịp, Sở Khuynh Thành vội vàng hỏi lại: “Vậy tên của hắn là gì?”  

             “Ta không biết, hắn không có nói, còn làm cho ta mất đi kí ức vào ngày hôm đó. Chỉ là… Bốn người đi theo bên hắn đều gọi hắn là Trác quản gia...”  

             “Là hắn, thật sự là hắn…”  

             Trước khi Thủy Nhược Hoa nói xong, Sở Khuynh Thành đã toàn thân run rẫy, mừng rỡ đến mức bật khóc. Khuôn mặt lạnh lùng ban đầu lúc này trông như tuyết mùa xuân tan ra, nhìn như một đóa hoa tươi đẹp đẽ đang nở rộ vậy: “Hắn… còn nhớ đến ta…”   

             Nàng đang cười, nhưng hai hàng nước mắt lại không ngừng chảy xuống...  

             Mọi người nhìn thấy cảnh này đều bất giác ngây người. Đầu tiên là, họ chưa từng nhìn thấy nữ tử lạnh lùng này nở nụ cười nào cả, nhưng lần này, lại nở ra một nụ cười xinh đẹp nhất.  

             Hai là, họ chưa bao giờ nghĩ rằng trên thiên hạ này lại có người có thể xinh đẹp như vậy. Sở Khuynh Thành lúc không cười, đã đủ nghiêng nước nghiêng thành rồi, nhưng khi nàng nở nụ cười, lại càng khiến cho hoa nhường nguyệt thẹn, nhật nguyệt vô quang.  

eyJpdiI6IlpkRG90Q2ZNbzhKY1M1a3BvTitcL0tBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Inl2dmcwV0txXC9qTnF2YjNDK3h5V1U4RXk3WGJKa2FXRVpWXC9SaEZoQldhdis1enY2bStLSDV5VXJoMTVibVBiZ0lrVWttc2VvV2lpMmhFVlF2QTdRenpFdnRRQmh4TWNrKzdJVXpwZlJOQW51aXJJS2ZQclM4UUZNOHhjQWRwS3hRYVE1aG1XcmRGeW1VeG9EOGxpOHZcL0J4SGUyMTZRNkp6d1JycnpRbUV3WnpQZjdzRzFNQThUODdHc0NPVWxFV01Fa3hSU2JIb0xNaGNZM2Fld21kZzNOTUh2K2NjZzVUUFJFajE3OEUzaVFcL3VZYTFCRzh1bjkwVjIrYitudTVcL2VnbytDTXdmamgrd0FNVnlrcjBTdFY0XC83TlVyWElFaExPc2JnWlJoMytlc1Z1cVhGM1BVY2tid2xnZmZpUnVYIiwibWFjIjoiNGVjYjRmODliM2FiZTlmZTIzMDIzNzNjYzJkYmNhZTY1ZmY1YWFiYmRhN2NkN2EwODE2NzNkNGU4ZWMwOGFjMCJ9
eyJpdiI6IkZXdElpTHB3SjgxUEI0b2JaRlgxVnc9PSIsInZhbHVlIjoiZ3F6WmhzNjdrOFdVY0FcL3dDZlRCdFR6XC9UQW5wN1B1dHVrS0podDhPNHdoU2pkM2k4dUxwa2lkK1gyTXBJOHFQbmRJUDQyZ1RwU2ZwTGlEb1BqeUNKN3dFVHJRbGlBT1wvYU8rMnoxRTgxblRuMDRINFFiVEg5ZlRjZ21OWG4xUnBjckRKK2RSRndHalFQQ3puQjYzUFpuemk4R2tJamxGMWg2SE9wSTdydHU1OGkyN3o0eUw3TWo4dW5MYzBmWlZJRmp0dFNuSkJnU2xQQkNPcmdUSGhwS0FOaDdzUzVoYXlOWEgrYW94WmtabkpDMGhIbzdwUTVlUVZSaFZ1d1p5K3VWQmNxb2dkVUFkaUdtVitGalwvcWxsWjQwalNvVlpVR0JER1Q1T0FqUG1qUDlKNFJ1Q1JnOVpZck9BQ050Y2ttaDJQYWFxSmVHeVBOZlN4azA1ODhLNWRBR0NGU1FwR0lHQ0pVTTNpY3JxUCtsRGw0ZkJ1MWNweUYzaTA5R2lST2IwVEdRUUVtbFlsQ3RcL3lHRXBhcVFZQUNxenMxcDRhWlo3Ulc1ZytvbFVxR1crdk5XTUVGbzJsRWZFVWEweG5GXC9GVURnQTVja3NDaWdObWhLR2hnVXlFSFVRWkJMR3pOdnQwcXoxNHg0RlcxbkdaTUl1SnNiUDFIXC9cL3FQS0xhZTdmalZOaHBGcW1XeVA4MVVOcWtoODhNWVdDTW5EeDE4dUxGNlhNbVl5STdmXC9aSFFqS0s5bnA5OW5DdFhDSUdESkZYU1wvbEVRSDBvVm4rd3VRYnk2MWNITU5DWno0Wks0ZG9OQStKbnNKdzhhN3pHb1U1bFlZb0pVdFNKbjR1TUtENmZiREZaNGc1YWVFRVlvU2lRNCtQZE9DV0ZVSWhiR0MyQzlNNmRjcmoySEZpV2ZBYVFVUzlSR3BJOUNSNGZyWUxSVTJLTFA0SnBpUHFNMnFXV1g2TGFUQXl2ZElVc3E1UVA5Q1hqaVQ5RXkrTHJTaHd4K014Z0owTVJ1RDNPS3g4RkFZZmhOa2RiMlZvVVBtb0tkdWc9PSIsIm1hYyI6Ijg4ZjI2ZjZkZDkwZjkwMGRlYTVjMzE3YjE4MmViZmQ0NTlhYWVjNWIxZmFmYmQ4ZDFiODIyYTE2N2YwNjVkNDUifQ==

             Thủy Nhược Hoa cũng lắc đầu cười khổ, nhưng nhớ tới ngày hôm ấy Trác Uyên tao nhã dâng hoa, nở trên môi một nụ cười thật lòng, nàng ta thì thào lên tiếng: "Hắn là ma, là một đại ma đầu có thể in sâu vào tận bên trong trái tim người khác..."

Ads
';
Advertisement