Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù vù!  

             Trong hư không phát ra từng cơn chấn động, có bốn bóng người đang ngồi khoanh chân ngay ngắn, tạo thành một vòng tròn. Hai bàn tay của bốn người ấy đan vào nhau, được một vòng hào quang bảy màu sặc sỡ chiếu rọi xuống người, khí tức dày đặc cuồn cuộn dâng lên.  

             Bên cạnh bọn họ, có hai người đang đứng, là một lão giả tóc bạc phơ, râu dài tới ngực, vẻ mặt bình tĩnh. Người còn lại là một vị công tử trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, khoảng chừng hai mươi tuổi, nhưng vì khuôn mặt trông khá tái nhợt, nên tạo cho hắn ta một cảm giác nhìn rất yếu đuối.   

             Đôi lúc còn ho khan vài tiếng, trong ánh mắt, tràn ngập nét lo lắng.  

             “Khụ khụ khụ… Từ trưởng lão, thương tích của Nhược Hoa sư tỷ không có vấn đề gì, nhưng tại sao lâu như vậy rồi mà vẫn chưa chuyển biến tốt đẹp lên vậy, có cần phải thông báo cho phụ thân và các vị trưởng lão biết không?" Mí mắt run rẩy, vị công tử ấy khẽ hít một hơi thật sâu, lo lắng mà cất giọng nói.  

             Từ trưởng lão chậm rãi xua tay, sau đó dùng một ánh nhìn trấn an mà nhìn hắn ta, cười nói: "Công tử không cần phải lo lắng, thứ các nàng luyện là Chu Thiên Tứ Nguyên Trận, Kim Mộc Thủy Hỏa, mỗi người một vai trò. Đại địa mạch gắn chặt, tạo thành Châu Thiên Viên Hồn! Dưới sự giúp đỡ của sức mạnh Châu Thiên, chắc chắn thương thế của Nhược Hoa sẽ nhanh chóng bình phục thôi, thật sự không cần phải làm vậy đâu… Chút việc nhỏ này, đừng làm phiền đến các ngài."  

             Công tử ấy nghe xong, gật đầu nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn lo lắng như cũ mà nhìn về phía bốn người họ.  

             Chính vào lúc này, âm thanh chấn động từ hư không lại vang lên, đột nhiên cả bốn người lập tức thu lại khí tức quanh người… Ánh sáng cũng biến mất theo.  

             Tiếp đấy, bốn người khẽ hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ mở mắt ra, rồi đứng dậy. Thủy Nhược Hoa khom người cúi đầu về phía ba người người còn lại, nàng ta cảm kích nói: "Đa tạ ba vị sư muội đã ra tay cứu giúp!"  

             "Sư tỷ khách khí rồi, việc nên làm mà." Ba người đồng thời cũng đáp lễ lại.  

             Vị công tử kia gấp gáp không đợi được nữa mà bước lên phía trước, cẩn thận xem xét sơ qua thân thể của Thủy Nhược Hoa, thấy thương tích của nàng ta không mấy nặng nề, lúc này mới không khỏi kích động mà nói: "Khụ khụ khụ… Nhược Hoa sư tỷ, tỷ đã không sao rồi!"  

             "Ha ha ha… Dĩ nhiên rồi, đệ đệ ngốc!" Thủy Nhược Hoa khẽ cười một tiếng, cưng chiều mà nhẹ vỗ đầu vị công tử ấy. Công tử ấy cũng cười nhẹ một tiếng, không hề để tâm đến cái vỗ đầu này một chút nào.  

             Hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, thân như tỷ đệ, mặc dù địa vị trong tông môn có phân cao thấp, nhưng hắn ta vẫn nguyện ý đối xử với vị sư tỷ này như người nhà của mình.  

             Nhưng đúng ngay lúc này, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng lập tức vang lên: "Sư tỷ, nếu tỷ đã không sao rồi, vậy muội đi về luyện công đây!"  

             Âm thanh này phát ra từ một bạch y nữ tử, mọi người nghe xong thì lập tức quay lại nhìn về phía nàng, cũng vì thế mà có thể chiêm ngưỡng được một dung nhan vô cùng xinh đẹp khiến cho người khác không nhìn thẳng nổi, nhưng khuôn mặt nàng lại vô cùng lạnh lùng.  

             Người này không ai khác chính là Sở Khuynh Thành.  

             Mí mắt hơi run rẩy, công tử ấy nhìn chăm chú vào khuôn mặt tinh xảo của Sở Khuynh Thành, đến nỗi không nỡ rời mắt đi, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta mới láy hết dũng khí, buồn bã nói: "Kể từ ngày Khuynh Thành sư muội bước vào Huyền Thiên tông, cả ngày cứ say mê vào việc tu luyện, không để ý tới mọi thứ xung quanh, ngươi không thấy nhàm chán sao? Hôm nay khó khăn lắm mới có thể xuất quan một lúc, sao vừa đi lại muốn trở về rồi?"  

             "Thiếu Vũ công tử, nghiệp học tinh thông ở chỗ chuyên cần, nông cạn do qua loa hời hợt, con đường tu luyện này, quý ở chỗ kiên trì bền bỉ. Mục đích ta đến Huyền Thiên tông, cũng chỉ để tu luyện mà thôi. Lần này nếu không phải do Nhược Hoa sư tỷ bị thương, cần dùng đến Chu Thiên Tứ Nguyên Trận để chữa thương, thì ta cũng chẳng phải xuất quan làm gì!” Sở Khuynh Thành lạnh lùng cất giọng, lời nói không có một chút cảm xúc nào.  

             Mọi người khẽ liếc nhìn lẫn nhau, tất cả đều bất lực lắc đầu.  

             Vị Khuynh Thành sư muội này, không hổ danh là người cầm Hàn Quang kiếm, đúng thật là người như kiếm, nội tâm vô cùng lạnh lẽo!  

             Vị công tử kia chỉ đành bất lực lắc đầu, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, không thể ngờ rằng Thiếu Vũ hắn ta cả đời này thấy qua biết bao nhiêu người đẹp, nhưng chưa bao giờ động lòng, mà người duy nhất hắn ta động lòng, lại là một nữ nhân vô cùng lạnh lùng!  

             Ôi, không nói đến việc bị đối xử hờ hững, hắn ta còn bị tránh né cách xa cả ngàn dặm nữa kia kìa.  

             Tuyên Thiếu Vũ lắc đầu cười khổ, khẽ thở dài một hơi, khuôn mặt vốn đã tái nhợt như tờ giấy trắng, nay lại thêm phần phờ phật cô đơn.  

             Thủy Nhược Hoa nhìn thấy thế, biết tỏng tâm tư của tiểu đệ, nhưng chỉ có thể lắc đầu cười trừ, lực bất tòng tâm. Vị mỹ nhân băng sơn này, không phải là người mà ai cũng có thể làm rung động tâm hồn thiếu nữ của nàng ấy.  

             "Đúng rồi, Sở sư muội, xin hãy tạm thời dừng chân."   

eyJpdiI6IlBydTF4ZWtPT0hlbGdiXC83TCtvWnZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkpvWldGaUllSlpqRkVNa1lIRnVMT3R1WnFEMERlbTNEQzljNTExd0NmWmlLREY0R3k3cXVjemJud3JwQUUyWVFMaXlIeERrckZEdG5xQ05yOSswV3VlWDhQS01iVlZldVwvaldObjJlbE1YRFpTaFl0empvVnhQMkd1UzBPZFM0RDVkV0sxVVE2TmtlaytFam9WeHhQa2dTNDRTMHVTbVdzNmlBblI1V2hJMGFHQTVtM1JaNnJWRDRmTVdNaExObzBaTlwvbHh4eGNRQ3RFeUNyWmkzeFA4QW9XYUU3NWJkUjVRb1VoMGdhRFQ2VGNqM1RzVUZvb2MrcW80RHNOZ21TSGhYc0pZbEpQNk0rMXJPb1paY2l5VEtCZVNYT3VRaFJRZ0YyM3EzXC9qUjRyUTB6aUFVMEdaVFRkZHFjdTQzMnNQb1NLNzJ6c1lSMWNIVEJtNmlDTnRpcFBiWFBHckNBV3BSOTdmaWhjaEU1Uzh5NFBvM1RBclBaVklUcVoydDhoUEdTNHdCNlY1cWErVURIejZNVW5KZTJiMkxOV2JmM2tXR0RWdEhWeEZ2MnM9IiwibWFjIjoiYmIzNGU2MWU3YTVhY2ZhNmYxODI1NDQ3Y2RlMzUzNDNhNzQwZTgyNWU0NzIzZTY3Mzg2MTg4MDZkYzEwNDEyMiJ9
eyJpdiI6IlA2VWdwNlA3Z1hlakViQjF5Z3J5bEE9PSIsInZhbHVlIjoiTUppbDhQYStXcThqUjZ1R1wvNGtXNlwvTXY5UXk2MEFPMTVBcUxpSUQ3cHpiUXhqSXFQc1VpTDFZNEl0UzFaWE5YVkY2NmNNUUUrdWYrdllFYlNlS3FyN0tFQ1NvUWlWckI1VDhBcjVRMmFhWEdWRVpsS1hcL0pyOUpZazZSWkR6eDJZUWREcUtmSkdQWlk3eE5kRnVMb0xuSEJqeHJZem0rM1FvVkJpWG5XelwvT21GYWpHZkFLYWVZZU5NZXJMNDR2WWp0XC92TVZlUzZxQ1N6K1ExZE9NdGtvSkJ1S2pBMzhlaDNNd0dMcnZWdXBXYngxR3NRc0ZJaHlMenZZVmRtVkFKU0hDZXJSejZVSnhrdXVXNnFBV0xvOWk4am4rdkZpb1hicnk0SnBGQzM3NGdFQWdvNXRFMG1tWVZINitRMVo2MjNGbjMyYjV1S1wvUlwveE1uV1A1eWo0dTFSM2FiYVNWTEQ3RGF2YnNsU1p5bzV3UVdieTJcLzNERlRjR2FKcGRTVXkiLCJtYWMiOiJiMTc1N2E4ZTg0Mzk0MjM1YzMxZGM5YjFkOWMxNTc1YTdlNjZmZTZhNzY5ZjkzNjgyZDM1NjYxM2ZiMWZhMDdlIn0=

             Sau nữa ngày trời cân nhắc, Thủy Nhược Hoa nhẹ nhàng lên tiếng: "Lần này ta ra ngoài tìm thuốc nên mới vướng phải nguy hiểm, nhưng cũng có gặp một vài người, hình như là có liên quan tới ngươi, cho nên muốn mời sư muội cân nhắc xem xét qua một chút."

Ads
';
Advertisement