Sợ rằng có nằm mơ, hắn cũng không thể ngờ được sẽ có một ngày, hắn lại để cho bốn tên tiểu quỷ ấy trông nom mình như vậy.
“Ôi, nhân duyên của Trác tiên sinh tốt thật đấy, lão hủ cũng đã gặp không ít mấy người mạnh bị cách chức đến phòng tạp dịch rồi. Nhưng được trông nom như Trác tiên sinh đây thì lại không có bao nhiêu!” Lão giả vuốt bộ râu, lộ vẻ dửng dưng.
Trác Uyên nhìn chằm chằm vào lão giả, cười nói: “Tại hạ Trác Uyên, sau này ta gọi ngài là Viên Lão nhé!”
“Thế sao được, lão hủ không dám!” Lão ta vội vã xua tay, mặt đầy vẻ căng thẳng: “Chẳng qua lão hủ chỉ ở Đoán Cốt cảnh mà thôi, còn ngài lại là cao thủ Thiên Huyền...”
“Ha ha ha… liên quan gì đâu, Trác Uyên ta kính người, đương nhiên người đó có chỗ đáng kính. Tuy tu vi của tiên sinh không cao, nhưng lại hiểu biết lý lẽ thâm sâu. Nếu có thể cải thiện tư chất tu luyện, chắc chắn tiền đồ sau này sẽ không thể nào lường trước được!”
Khóe miệng vui vẻ mà nhếch lên, trong tay Trác Uyên chợt loé sáng, một bình thuốc nhỏ lập tức hiện ra, hắn cười nói: “Đây là Thông Thiên đan lấy từ trong nhà ra, có thể cải thiện gân cốt, giúp ngài tu luyện nhẹ nhàng hơn gấp hai lần. Mai sau khi cảm ngộ lí lẽ trời đất, chúng ta có thể cùng nhau trò chuyện một chút!”
Lão giả không khỏi sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, lão ta nhận lấy bình thuốc nhưng sau khi mở nắp bình, ngửi thấy mùi đan hương nồng nặc, cả mặt không khỏi tái đi vì kinh ngạc, lão ta sợ hãi mà liên tục kêu lên: “Đan... đan... đan dược cấp mười?”
“Kiến thức của Viên Lão thật uyên bác, với tu vi thuộc Đoán Cốt Cảnh thì sao lại biết là đan dược cấp mười được nhỉ?” Trác Uyên nhíu mày hỏi.
Viên Hưng Cương nuốt nước bọt ừng ực, lão ta cố gắng tự trấn áp đi sự lo lắng trong lòng mình lại, gượng cười nói: “Ha ha ha... trước kia làm tạp dịch, có từng giúp luyện đan sư ấy mà, cũng chỉ mới trông thấy đan dược cấp mười được một lần, nhưng sau đó lại không còn duyên thấy nữa. Không ngờ rằng lần này lại có thể thấy được. Trác tiên sinh với lão hủ mới gặp nhau lần đầu mà đã đưa lễ vật lớn như vậy rồi, lão hủ quả thực thẹn không dám nhận, dọa chết lão hủ mất!”
“Ha ha ha... không sao, dù gì thì ta cũng không thiếu!” Trác Uyên thờ ơ nhún vai, thản nhiên liên tiếng.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, lời còn chưa dứt, Viên Lão ấy đã lảo đảo, suýt chút nữa thì đã ngã quay ra đất, nhìn vào khuôn mặt của Trác Uyên, lão ta tràn đầy quái dị mà nói: “Chậc... Trác tiên sinh, rốt cuộc thì ngài từ đâu tới vậy? Có thể lấy ra đan dược cấp mười một cách tùy tiện như vậy, cần gì phải vào Ma Sách tông chứ?”
“Biết sao được, bị ép!” Trác Uyên không khỏi cười khổ một tiếng, hắn bất lực lắc đầu, sau lại đi thẳng về phía dãy sân đổ nát phía sau, điềm tĩnh nói tiếp: “Viên Lão, hôm nay ta không biết mình đang đặt chân đến đâu nữa?”
Nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hắn, lại nhìn một lúc vào linh dược trong tay, Viên Hưng Cương chợt xuất hiện trăm mối cảm xúc ngổn ngang xen lẫn nhau trong lòng.
Mụ nội nó, là thân hào nào đã tới Ma Sách Tông chúng ta vậy?
Dùng một viên linh đan cấp năm để đổi lấy một viên đan dược cấp mười, ài, nhanh thế mà đã lấy lại được vốn rồi...
Mặt khác, giữa vùng núi đầy hoa đột nhiên xuất hiện một đám người cưỡi ngựa, y phục màu trắng, trước ngực còn thêu một chữ Huyền màu vàng rực rỡ!
Vì vù!
Vừa đi vừa hét lớn: “Không xong rồi, người đâu, Thuỷ sư tỷ bị thương nặng rồi...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất