Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn chiếu rọi vào năm bóng dáng tịch mịch, chậm rãi di chuyển về phía trước.
Trên mặt đất mọc đầy cỏ dại, Trác Uyên chậm rãi dẫn theo Tứ Quỷ, dường như đi một cái là chẳng còn đường để về, có thể lê bước được đến đâu thì hay đến đấy.
Tiếc rằng, thứ nên đến sớm muộn gì cũng sẽ đến, cuối cùng vận mệnh tàn khốc sẽ ập lên đầu ngươi!
“Trác Quản gia, đến rồi, phòng tạp dịch!” Nhìn một giàn nhà cửa sụp đổ trước mắt, Quỷ Hung Ác chỉ trỏ, ung dung lên tiếng.
Trác Uyên ngẩng đầu lên nhìn, trong lòng lập tức nguội lạnh đi, phòng tạp dịch này quả nhiên là danh bất hư truyền, đủ sức sánh ngang với khu xóm nghèo ở thành Hoa Vũ mà hắn từng đặt chân đến năm xưa.
Chẳng qua có một điểm không giống chính là khi đó trong lòng hắn biết rất rõ, rằng chẳng qua hắn chỉ tạm thời đặt chân đến đó mà thôi. Còn bây giờ, chẳng biết đến khi nào hắn mới có thể rời khỏi cái nơi quái quỷ này đây!
“Tà Vô Nguyệt, ngươi cứ chờ lão tử. Dùng một viên linh đan cấp năm để đưa lão tử tới đây, làm khổ lão tử, hẳn là ngươi cảm thấy vui vẻ lắm!” Trác Uyên hung tợn nghiến răng, nham hiểm lên tiếng.
Nghe thấy thế, Ma Sách Tứ Quỷ chỉ đành bất lực nhún vai.
Sau đó, Quỷ Hung Ác cất bước tiến lên, hét lớn: “Có ai còn thở không, ra đây cho ta!”
“Tới đây, tới đây...” Lúc này, một âm thanh gấp rút lật đật vang lên, tiếp sau đó, chỉ trông thấy một lão giả râu trắng, áo quần lam lũ, tóc tai bù xù chạy từng bước nhỏ ra, trông thấy Quỷ Hung Ác thì vội vã gật đầu cúi người, lên tiếng nịnh nọt: “Ha ha ha... mấy vị gia, có gì phân phó sao?”
Năm người Trác Uyên liếc nhìn lẫn nhau, nhìn vào tu vi của lão già này, cùng lắm là Đoán Cốt tầng năm mà thôi, bọn họ bất giác liên tục bĩu môi khinh bỉ.
“Lão già này lớn tuổi như vậy rồi mà chỉ mới đến Đoàn Cốt cảnh, tư chất quá kém, còn không bằng người tu hành của gia tộc thế tục. Khó trách bị phân đến phòng tạp dịch, đời này cũng chỉ có thế mà thôi.”
Trên mặt năm người đầy vẻ khinh thường mà lắc đầu, nhưng dường như lão giả ấy không hề để tâm, vẫn lộ ra nụ cười khúm núm như trước.
“Này, lão già, ta hỏi ngươi, người ở đây đâu rồi, sao chỉ có mỗi mình ngươi thế?” Quỷ Hung Ác ngẩng đầu, cuối cùng cũng tìm được cảm giác nhìn từ trên cao xuống, tuy rằng trên thực tế, kích thước của hắn ta không được như vậy, nhưng dù sao thì vẫn rất có khí thế.
Lão già nọ cũng cúi người gật gù, cố gắng lấy lòng: “Bẩm gia, bọn họ đều đi làm việc cả rồi, như là đi tưới nước vườn thuốc, quét dọn vệ sinh... vẫn chưa quay lại đâu!”
“Ừ, thế quản sự ở đây của các ngươi đâu rồi?” Quỷ Hung Ác khẽ gật đầu, nói tiếp.
Lão già nọ cười toe toét, lộ ra hàm răng vàng hoe, lão ta hì hì lên tiếng: “Khởi bẩm gia, lão hủ là Viên Hưng Cương, chính là quản sự ở đây, đã hơn một trăm năm rồi!”
“Một người tu hành mới ở Đoàn Cốt cảnh mà lại ở đây những trăm năm rồi sao?” Khẽ nhíu mày lại, Trác Uyên nhìn chằm chằm vào vị lão giả nọ, nghi ngờ hỏi.
“Lúc trước theo lời Tứ Quỷ, đệ tử của phòng tạp dịch đều là nhưng kẻ bị đào thải, có lẽ rất nhanh sẽ bị lấy ra làm vật liệu luyện công. Trong hoàn cảnh như thế mà còn có thể sống hơn một trăm năm, mạng của lão già này cũng lớn thật!”
Dường như đã nhìn thấu được sự nghi ngờ của Trác Uyên, lão giả nhìn trái phải một lát, thấy không có ai, lúc này mới bất giác nói nhỏ: “Không dối gì mấy vị gia, để sống sót ở phòng tạp dịch này thì cũng cần phải có bí quyết. Một là nổi bật để thăng lên làm chấp sự trưởng lão của tông phái, còn không thì làm người tầm thường trong số những người tầm thường. Ha ha ha, lão hủ chính là một kẻ tầm thường như thế. Người ta lấy ngươi ra luyện công, dù gì ngươi cũng phải có giá trị luyện công đã. Lão hủ luôn kìm chế tu vi của mình, người khác thấy trên người lão hủ chả có gì để lợi dụng được, thế là bỏ qua lão hủ thôi. Hiện tại, lão hủ ở đây lâu nhất nên được lên làm quản sự đấy mà!”
Nghe xong, mọi người lập tức hiểu rõ, cái gọi là súng bắn chim đầu đàn, lão già chết tiệt này vẫn luôn rúc mình về sau, quả thực khiến cho lão ta trở thành một con vua rùa rụt cổ, là quản sự của phòng tạp dịch.
Trác Uyên bất lực lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: “Nếu là ngươi, biết mình sớm muộn gì cũng bị đem ra luyện công, thì mẹ nó sớm rời khỏi cho rồi, chẳng lẽ phải ở lại đây chờ chết à?”
“Ôi, vị công tử này suy nghĩ dễ thật, tu vi của đệ tử phòng tạp dịch cũng thấp, lại không hiểu trận quyết mở kết giới, sao có thể dễ dàng chạy thoát được? Hơn nữa cũng không phải không có đường sống, mà là do bản thân ngươi có nắm chắc được không thôi.”
Lão giả bất giác thở dài, bình đạm nói tiếp: “Trời đất bất nhân coi bách tính là chó rơm, đời người luôn phải đối mặt với sống chết. Có thể chạy khỏi hay không thì phải dựa vào khả năng của chính mình. Một khi đã thoát khỏi bể khổ, đó chắc chắn là kẻ mạnh!”
Chân mày khẽ cau lại, Trác Uyên nhìn chằm chằm vào vị lão giả nọ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn không hề ngờ rằng, chỉ là một lão giả tu vi ở Đoán Cốt cảnh mà lại có cảm ngộ như thế với lý lẽ trời đất.
Lão giả đó cũng khẽ nheo mắt, dường như vừa sực nhớ ra gì đó, lão ta lại khôi phục vẻ nịnh nọt ban đầu, cười nói: “Mấy vị gia, thời gian cũng lâu rồi, lão hủ không biết nên xưng hô thế nào, các vị tới đây có chuyện gì thế?”
“Ha ha ha... lão già, ngươi hãy nghe kỹ đây, chúng ta là ngọc thụ lâm phong của Ma Sách tông, Ma Đạo Anh Kiệt anh tuấn tiêu sái, Ma Sách Tứ Quỷ, hiện đảm nhiệm chức chấp sự tông phái!” Quỷ Hung Ác toe toét miệng cười, kiêu ngạo ngẩng đầu nói.
Lão già trông thấy thì không khỏi sợ hãi, vội vàng vái lạy nói: “Hoá ra là chấp sự đại nhân, không thể tiếp đón từ xa, mong thứ tội. Chẳng qua do không biết rốt cuộc các vị chấp sự tới đây là có chuyện gì quan trọng nhỉ? Là thứ chó má không có mắt nào quét dọn phòng cho các ngài không được sạch sẽ sao?”
“Không có, chúng ta còn chẳng biết là ai dọn phòng cho mình cơ mà, ha ha ha...”
Chậm rãi xua tay, Quỷ Hung Ác cùng với ba con quỷ khác khẽ liếc nhìn nhau, ai nấy cũng đều cười rộ lên, sau đó lập tức chỉ tay vào Trác Uyên nói: “Lần này chúng ta tới, chủ yếu là do không biết vì sao Trác Quản gia lại đắc tội với tông chủ, bị cách chức đến phòng tạp dịch. Nhưng mà không sao, rất nhanh sẽ về thôi mà, chẳng qua chỉ ở đây tạm một chút mà thôi. Ngươi phải săn sóc tận tình đấy, nếu có chút bất trắc nào, ta sẽ hỏi ngươi đầu tiên!”
“Bốn vị gia yên tâm, lão hủ tuyệt đối không dám làm khó vị Trác quản gia này, hơn nữa...” Lão già ngẩng đầu lên, dè dặt liếc nhìn Trác Uyên, rồi bật cười nói: “Vị đại gia này có tu vi ở Thiên Huyền cảnh, lão phu có muốn làm khó cũng không được, đúng chứ? Chỉ là... phòng tạp dịch này có mấy vị đại gia, thật sự không được đụng vào...”
“Cái gì mà không được đụng vào, tới lúc đó danh hiệu của bốn vị gia...” Quỷ Hung Ác hừ lạnh một tiếng, mắng lớn, lão giả co rụt lại nhưng không thể làm gì khác ngoài lắc đầu.
Trác Uyên trông thấy thì lập tức biết bên trong có ẩn tình, bèn bình tĩnh nói: “Danh hiệu của bốn người các ngươi rất vang dội, nhưng nói toẹt ra rồi thì có ích gì nữa? Ở nơi hỗn loạn này, chẳng phải nên để ý đến nắm đấm của lão tử sao?”
Ặc...
Bọn họ bất giác ngây người, ai nấy đều liếc mắt nhìn lẫn nhau rồi lại cười phá lên.
“Ha ha ha... Trác Quản gia nói đúng, với bản lĩnh của Trác Quản gia, bốn người chúng ta không cần phải trông nom để ý ngài. Vậy ngài sống ở đây cho tốt, chúng ta sẽ đi hỏi thăm cho ngài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, chắc chắn sẽ nghĩ cách đưa ngài ra ngoài!” Quỷ Hung Ác gật đầu, trong mắt dấy lên vẻ kiên định.
Sau khi Tứ Quỷ dặn dò lão gỉa ấy xong thì trịnh trọng hành lễ với Trác Uyên, rồi mới bay đi khỏi chỗ này. Nhìn theo bóng dáng của bọn họ, Trác Uyên bất giác bật cười lắc đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất