“Vâng!” Diêu Trưởng lão lại cúi người lần nữa, rồi lùi về sau.
Chờ cho đến khi trên đại điện không còn một ai, Tà Vô Nguyệt không khỏi quay người sang một vị trí tương tự với mình, bình đạm nói: “Đại Cung phụng, lần này ngươi đã hài lòng rồi nhỉ? Một nhân tài như thế mà lại bị ngươi ném tới phòng tạp dịch, hừ... đã như vậy, hội Song Long lần này, e rằng Ma Sách tông chúng ta lại hết hy vọng để ngóc đầu rồi!”
“Tông chủ rất coi trọng tên tiểu tử đó nhỉ, chẳng qua là... Lão phu vẫn còn hơi băn khoăn, muốn âm thầm quan sát một chút. Đến rốt cuộc, tiểu bối này như thế nào mà lại có thể khiến cho tông chủ ngài không tiếc một viên linh đan cấp chín để lôi kéo vào môn phái cho bằng được như vậy!”
Lão ta khẽ kêu lên một tiếng, trên chiếc ghế ngồi bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng màu xám tro, nhẹ cười thành tiếng.
Tà Vô Nguyệt mỉm cười lắc đầu, thở dài nói: “Xem ra Đại Cung phụng đã bị mấy nhị thế tổ đó dọa sợ, cho rằng lần này Bổn tông sẽ lại lôi kéo mấy tên tiểu tử không ra gì đi tham gia hội Song Long! Nhưng ngài sai rồi, Bổn tông cũng giống với Đại Cung phụng thôi, đều vô cùng trông mong vào hội Song Long lần này, ta tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai đến gây trở ngại chuyện của ta. Bổn tông, muốn trở thành tông chủ xuất sắc nhất các thế hệ của Ma Sách Tông, một tông chủ có một không hai!”
Trong mắt chợt lấp lánh ánh sáng, cả người Tà Vô Nguyệt toát ra một khí thế khiếp người.
Đại Cung phụng khẽ gật đầu, rồi bất giác cười nhẹ một tiếng: “Vô Nguyệt, ngươi là người tham dự hội Song Long lần trước, cũng biết được sự nhục nhã và thảm bại của lần đó, ta chưa bao giờ nghi ngờ lòng quyết tâm thắng lợi của ngươi. Thế nhưng, để một tiểu tử với tu vi chưa tới Thần Chiếu cảnh trở thành đệ tử Tinh Anh, thứ cho lão phu không thể tuỳ tiện đưa ra quyết định được!”
“Ha ha ha... không sao, tiểu tử đó khiến người ta kinh ngạc lắm, ngài cứ quan sát cho kỹ nhé, ta chắc chắn hắn sẽ có tư cách trở thành trụ cột cho Ma Sách tông chúng ta trong hội Song Long lần này!”
Tà Vô Nguyệt lập tức cười lớn, sau đó đột nhiên đứng bật dậy, mặt mày tràn đầy vẻ tự đắc mà bước ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Đại Cung phụng nhìn chằm chằm vào hướng lão ta rời đi, trầm ngâm hồi lâu, lên tiếng lẩm bẩm: “Kẻ có thể khiến cho Vô Nguyệt khen ngợi như thế, trước giờ chưa từng xuất hiện. Tiểu tử này, thật sự có bản lĩnh lớn như vậy sao? Khô Vinh Ngũ Lão, các ngươi nghĩ thế nào?”
Vù!
Một tiếng vang nhỏ phát ra, năm bóng dáng già nua bỗng nhiên xuất hiện xung quanh Đại Cung phụng, vây quanh lão ta ở giữa, ngồi chỉnh tề không lên tiếng.
“Lần trước tiểu tử đó đã truyền ngọc giản báo tin, yêu cầu Ma Sách tông chúng ta viện trợ cho, Vô Nguyệt vốn định phái những người khác đi trước. Nhưng lão phu đã cố gắng tiến cử các ngươi đi. Mục đích là vì muốn các ngươi tìm hiểu tên tiểu tử đó kỹ một chút, xem có xứng vào làm chủ Tinh Anh hay không, các ngươi thấy thế nào?” Đại Cung phụng nhìn năm người xung quanh, lạnh nhạt lên tiếng.
Trầm ngâm một lúc, Thiệt Trưởng lão yếu ớt lên tiếng: “Khởi bẩm Đại Cung phụng, tuy rằng lần trước đến trợ uy cho Lạc gia, năm người chúng ta sống chung với tiểu tử đó không lâu, nhưng cũng phát hiện ra tâm tư của người này vô cùng nhạy bén, mưu trí không hề thua kém tông chủ. Một đời kiêu hùng, chuyên quyền độc đoán, e rằng không phải kẻ tầm thường dễ dàng bị khống chế, ngay cả tông chủ cũng không làm được!”
“Ồ, vậy hắn là một kẻ quyết đoán nhỉ?” Đại Cung phụng cười nhẹ một tiếng, khẽ gật đầu nói tiếp: “Nhưng lão phu không sợ hắn quyết đoán, chỉ sợ hắn mềm mỏng quá sẽ khó có thể làm trụ cột nổi thôi. Tầm nhìn của Vô Nguyệt, dường như không thể tin tưởng được rồi!”
“Hơn nữa lúc trước, trước khi chúng ta bắt được ba người Ngự Thú tông, một trong số đó đã bị phá huỷ cơ thể, không thể không lấy thần hồn ra để hành động. Lúc đó chúng ta thẩm vấn sơ qua thì mới phát hiện ra rằng, kẻ phá huỷ cơ thể của bọn họ chính là người đó!” Thiệt Trưởng lão khẽ gật đầu, tiếp tục nói.
Con ngươi không khỏi co rút lại, Đại Cung phụng lập tức tái mặt, hoảng hốt nói: “Cái gì? Không phải tu vi của hắn chỉ mới là Thiên Huyền Cảnh thôi sao, sao có thể phá huỷ cơ thể của một cao thủ Hoá Hư được?”
“Ha ha ha... nói ra thì cũng là bởi ba kẻ đó ngu quá, bị trúng kế. Nhưng dù là vậy, tiểu tử đã đùa bỡn ba đại cao thủ Hóa Hư trong lòng bàn tay của mình như vậy, còn làm trọng thương một người, quả thực là kỳ tích!” Thiệt Trưởng lão mỉm cười, dường như hết sức sùng bái Trác Uyên.
Đại Cung phụng run rẩy trong lòng, âm thầm suy nghĩ.
Chỉ trong chốc lát, hai mắt Đại Cung phùng cũng đã lấp lánh ánh sáng: “Có lẽ... lão phu nên thăm dò tiểu tử ấy một chút...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất