Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Viên lão đầu, ngươi đã đến rồi thì sao còn chưa lên nữa, thầm thì gì đó?” Lúc này, một tiếng hét thô lỗ vang lên, mọi người ngước mắt lên nhìn, trên đài cao là một vị đại hán đang hung tợn quát lớn.  

             Viên Lão bất giác co rụt cổ lại, nháy mắt với Trác Uyên một cái rồi một đường chậm rãi chạy lên trên đài, nịnh nọt cười nói: “Xin lỗi hai vị đại nhân, hôm nay lão hủ đã tới chậm, mong các vị tha tội!”  

             “Hừ, lão già kia, nếu không phải vì ngươi mãi vẫn chẳng ra gì, tư chất cực kỳ kém thì chắc chắn lão tử đã lấy ngươi ra để luyện công rồi, chân cẳng mỗi lúc một chậm chạp!” Đại hán hung ác trợn mắt nhìn lão ta một cái, khàn giọng nói.  

             Viên Lão liên tục gật đầu, cười nịnh nói: “Đa tạ Khuê Lang đại nhân không giết, ha ha ha…”  

             “Được rồi, mau lấy danh sách tới đi, lão tử muốn kiểm kê nhân số!” Khuê Lang tàn nhẫn liếc lão ta một cái, sau lại hùng hổ nói tiếp: “Lão già nhà ngươi đúng là đồ ngu mà, lấy ngươi ra luyện công, lão tử chỉ sợ bẩn cả công pháp thôi!”  

             “Đúng vậy, đúng vậy, ha ha ha…” Viên Lão vẫn khom lưng cúi đầu, vẻ mặt hèn hạ, tiện tay đưa cho Khuê Lang một cuốn sách.  

             Nhận lấy rồi nhìn kĩ, Khuê Lang bắt đầu đọc tên điểm danh: “Lý Nhị Cẩu, Hoa Thiết Trụ…”  

             Giọng của Khuê Lang rất lớn, chấn động đến mức khiến cho tất cả mọi người ở đây đều đau hết cả lỗ tai, dường như hắn ta đang khoe mẻ thực lực của mình. Mỗi người sau khi nghe đến tên đều vội vàng giơ tay, hô to một tiếng, như thể sợ rằng chỉ cần động tác mà chậm chút thôi thì sẽ bị lấy ra để xả giận.   

             Đợi đến cuối cùng, tất cả mọi người đều đã điểm danh xong, Khuê Lang lật tới trang sách cuối, chuẩn bị gấp lại theo thói quen thì lại chợt nhăn mày, nhẹ hô to: “Lại có tên mới tới sao, Trác Uyên!”  

             “Có!” Trác Uyên chậm rãi giơ tay, hờ hững nói.  

             Khuê Lang chăm chú nhìn hắn một cái rồi cười lạnh: “Ha ha ha… Nếu là mới tới, vậy cũng phải nên biết quy củ một chút…”  

             “Không không không… Khuê gia, xin hãy nương tay!” Nhưng, đúng vào lúc này, Viên Lão vội vàng xua tay ngăn cản, khẩn cầu nói: “Khuê gia, vị này được bốn vị chấp sự che chở, bọn họ đã dặn dò ta mấy trăm lần là phải chăm sóc cho thật chu đáo. Nếu ngài mà làm hắn bị thương, ta không biết nên giải thích thế nào đâu!”  

             Khuê Lang lạnh lùng cười, chẳng mảy may quan tâm, nắm tay phát ra từng tiếng vang giòn dã: “Hừ, có chấp sự che chở thì làm sao, sau lưng lão tử là trưởng lão đó. Đã đến nơi này rồi thì đều phải tuân theo quy củ hết!”  

             “Khuê gia, lần này không giống, bốn vị chấp sự kia thật sự rất coi trọng vị này, còn tuyên bố muốn tìm tông chủ cho hắn một lời giải thích. Ngài ngẫm lại xem, trưởng lão sau lưng ngài sẽ để yên chuyện này như vậy sao?” Mắt đảo quanh một vòng, Viên Lão cẩn thận nhắc nhở.  

             Khẽ khựng người lại, Khuê Lang suy nghĩ tỉ mỉ.  

             Bọn họ đều là người bị tông môn vứt bỏ. Thậm chí là trước kia, khi sư phụ thấy bản thân bọn họ không có tiền đồ thì đều nhẫn tâm vứt bỏ, sống chết mặc bay. Điều tốt duy nhất hiện tại, thật ra là có thể đi bái sư phụ lúc nào cũng được, để đổi lấy một ít ơn huệ nhỏ bé.  

             Nhưng sư tôn lại chưa bao giờ ra mặt vì hắn ta lần nào.  

             Nếu đúng thật là bốn vị chấp sự coi trọng tên Trác Uyên này, còn không ngại mạo hiểm mà chống đối tông chủ, đi cầu tình giúp hắn, nếu lỡ may hắn có chuyện gì xảy ra, chắc chắn bọn họ đều sẽ ra mặt thay hắn.  

             Hắn ta, không dám trêu chọc đến quản sự của sư môn!  

             “Khuê Lang, nếu tiểu tử này được coi trọng như thế, hẳn là hắn có bối cảnh không hề đơn giản, chúng ta đừng nên gây chuyện thì hơn!” Lúc này, nữ tử kia liếc nhìn Trác Uyên một cái, rồi cũng mở miệng nhắc nhở.  

             Nhẹ gật đầu, Khuê Lang khẽ hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng buông nắm tay xuống.  

             Không cần phải vì một giọt đường mật mà dẫn đến một đàn ong!  

             Hiểu rõ điều này, Khuê Lang khẽ chớp mắt, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, hắn ta cất to giọng nói: “Hôm nay sở dĩ gõ chuông gọi mọi người tới tập hợp, không vì thứ gì cả, chỉ vì duy nhất một chuyện. Hiện giờ, Tu La Trường đã mở lần nữa, người duy nhất thắng cuộc thì mới có thể rời khỏi đây!”  

             “Cái gì?”  

             Dáng vẻ sợ hãi cả kinh, mọi người vô cùng hoảng sợ, liên tục hét lớn: “Đùa gì vậy chứ, chẳng phải Tu La Trường ba năm mới mở một lần sao, bây giờ mới chỉ hơn nửa năm, sao có thể…”  

             Khuê Lang khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, chán nản nói tiếp: “Ba năm, hay nửa năm thì đều giống nhau cả thôi, ai mạnh thì mới có thể sống đến cuối cùng. Kẻ thất bại, chỉ xứng làm tài nguyên cống hiến cho tông môn mà thôi. Hiện tại, ngay trong sơn động, tiếng chuông vừa vang, mọi người bắt đầu chém giết, tiếng chuông dừng lại, thì phải lập tức ngừng lại, hiểu rõ chưa?”  

             Lời vừa nói ra, mọi người càng thêm hoảng loạn. Cũng bởi bọn họ không hề có sự chuẩn bị trước một chút nào cả.  

             Vốn dĩ bọn họ còn tưởng rằng lần tập hợp này là có chuyện gì cần làm, ví dụ như có một trưởng lão nào đấy sắp sửa mừng thọ, bọn họ sẽ cố gắng chuẩn bị một chút. Nhưng thật không ngờ rằng, thì ra là Tu La trường mở.  

             Bí tịch luyện công của các đệ tử trong môn, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?  

             Viên Lão thấy vậy lập tức liếc mắt qua nhìn Trác Uyên một cái, lòng ngập tràn lo lắng, sau lại ngước nhìn hai người mà cầu xin: “Khuê gia, Trác Uyên vừa mới tới, chưa từng chứng kiến qua sự tàn khốc của Tu La trường, có thể châm chước bỏ qua cho hắn được không?”  

             “Hừ, quy củ chính là quy củ. Ta có thể nể mặt các chấp sự, sẽ không làm khó hắn, nhưng Tu La Trường là quy củ mà mỗi đệ tử tạp dịch đều phải tuân thủ theo. Nếu hắn không tuân theo, thì sau này sao mà ta có thể khiến cho người khác tin phục được đây?” Khuê Lang khẽ hừ lạnh một tiếng, quả quyết từ chối.  

             Nữ tử nhìn Trác Uyên một cái, rồi nhẹ giọng nói: “Viên Lão, ngươi đừng quá lo lắng, tiểu tử kia một thân Thiên Huyền tầng sáu, cũng coi như là mạnh nhất trong bầy đệ tử tạp dịch này rồi, chắc chắn hắn có thể sống sót đến cuối cùng thôi!”  

             Khuê Lang quan sát Trác Uyên, khẽ gật đầu.  

             Xem ra bọn họ không phải là không cố kỵ chấp sự đứng sau lưng Trác Uyên, mà là do biết chắc rằng hắn sẽ không xảy ra việc gì nên mới yên tâm như vậy.  

             Hiểu rõ điều này, Viên Lão khẽ gật đầu, rồi thở dài một hơi.  

             “Quỷ Diện La Sát, Nguyệt Linh, Hắc Diện Diêm La, Khuê Lang, lão tử đấm chết các ngươi!”  

             Đột nhiên, một tiếng quát lớn vang lên, bên trong đám người chợt có một tên chỉ về phía hai người đang đứng trên đài, hắn ta mắng to: “Đừng cho là ta không biết, trong tông môn căn bản là không cần phải yêu cầu thu thập bí kíp luyện công. Lần này sắp diễn ra trận tỉ thí giữa các đệ tử đại môn và nội môn. Các ngươi chỉ là muốn thu thập tài liệu giúp muội muội, nhi tử, mượn việc công để làm việc tư mà thôi. Lão tử muốn đến tông môn cáo trạng tội của các ngươi!”  

             Vừa dứt lời, người nọ lập tức bay lên không trung, chỉ trong nháy mắt đã bay về phía bọn họ. Là một cao thủ Thiên Huyền tầng hai.  

             Thấy cảnh tượng đó, Khuê Lang chỉ lạnh lùng cười, tròng mắt đột nhiên ngưng trệ, một lan gió màu đen lập tức thổi về hướng của người nọ. Rầm một tiếng, người nọ cảm giác cả đầu đau đớn vô cùng, khẽ phun ra một ngụm máu tươi, người nọ lập tức hôn mê bất tỉnh, trực tiếp nằm sõng soài trên mặt đất.  

             Mọi người tại đó tận mắt chứng kiến, ai nấy cũng đều nơm nớp lo sợ.  

             Trác Uyên thấy vậy, mí mắt khẽ run rẩy, trong lòng thầm nghĩ.  

             Lão ta dùng nguyên thần đánh, nhưng thật không ngờ rằng lực lượng nguyên thần lại bá đạo như vậy, chắn hẳn là có liên quan đến công pháp. Xem ra là dùng thứ tà thuật gì đó, mới có thể luyện nguyên thần đến mức sắc bén như vậy.  

eyJpdiI6ImZDeVhybHVVWjBlUkI2Q3IrYkZJVkE9PSIsInZhbHVlIjoibEpRcWZxQnZkdnpcL2R6b2tKK0I5eHBnQ29aeTJzYWVndm1ITEJHQTd5WmRiVzBJWUJcL0dFVTQ0NWU1QnZMVWpFYTUwcWVwdmppdno0dkpXRVdEaStZdzYxUkdKUnlYMllTQ05Fd0tLcWZDamRVdHhRSFwvTmFDQzFOVWRDWVVtR3BGRkVUWVhYXC9oaVN0cjROa1BoY2RYZUJpSVwvOVBheGIyeFFaNDFENnh6c3VjVHM5aDlMODJcL3JveWJDc3lhRTZEYTNHXC9ISjdBeHZwODhJdHF5dlFBRXFcL3VYYmwwVU9qVkU5czJGcTBGWU5zbjAwVGpEXC9HQ3FlRWxjaFU0RUJ2a2NvazMzMTljMFdsOVhHZ0w3TVVmSGoxbHR1bGlBYVRORkRlMURjZ2xZZ3FwK1Awbnp0d0ZPeExtZHBUd0diS2JOdzFqQlNlbWlNeXIwRGJqRCtwbmJzd3JMWnpKUUZiZFJVbTFLS0I3a2tcLzJtZVBSdVpcL1JzYkN6WHRjTHIwMDZaVXhJNjV4aGtrV0tqWjVZUFEwTXVscXlXc2VyVkJUT0lOdjNzbnZRNXVoSWJoa2RHUEMxR2swUlFuWXFzbHNRelBzYlNpckxaMHlVNDV0Zml3N1NQK0xDQjNhSUQ0NVhWTEhQUmdPWXh6SWV1OVBWcERkdmpTNUhkU0k4VkxwcmQ1RkVBTXNYMUxHeGJ0eDBcL0N1a1pwWFBBS01cLzlNSDNuUkFjRndQRTZJTXM0emtORnVhcXhHb2tIdnJzb1pmVWJcL2RscjJDNEJKbFFlTExoaGJYU1lQQ2JaZDdIVnZEMHVhZnJ3bDB5aU9JPSIsIm1hYyI6ImQ0MTE5MTljOWMzMTNlNmEyYWI0MzI1ZDcwZWU5ZDMxMWMyZGRiNWIxNzA0MzI2ZTNmMGMwZWU2MGE5ZDZlYjMifQ==
eyJpdiI6IjJ0cnVMVVA5ZHVqK2RnRUNiazRzU2c9PSIsInZhbHVlIjoiUmdpb3pTR09IWUkycVplQ1BROXJTcXduYUFDcjBkT0dKY2xJdG94XC80RWZ3T1R1MGJvcmZPazlsNjArN3cweXlVNFVvc01xR0I4XC8wZGIzNWdNQXF5MzFoelF5UGRPWHMyb1JxczEzTlZlTWFIRURYZjd0VlRNR0h1K2V4UEdMV2h4ZnBLZFdlUzhvb2pFSjd6YVVvb0M1WXlXUklmc0ptM2tucUJxZEVHek93QkkyXC9hSTdHVjB0dmFLajBiTVwvOWVXNTBXRmxlWHRaK3padksxWWJ2MHJXbVZrdHR6K0JDbmV1MGJ0TzRLMlRVcGxYMW9nT21zTXBGUjNMXC81QVdjVTcwejVMdnhsVWhNM1Y5YVlRUDUzcjk4NyswK1VHcVBLT1hVTnZpOUcwSVdudERDcVVWbjdtU29MV0E4MGhROGdJZFQ4c01NTUNhTFRRSHpQXC9VUmQrZkZWVmxnOFVUc0JNUDlCXC9rK1JMaz0iLCJtYWMiOiI5MmM1OWQ4ZTRhODFiNThhYWI2ZWNhOWI4NzAzNTgzYzI4YmFjNWQ2ZjAyMTU4MTQzZjg0MGIzZDU0N2ZkODMxIn0=

             Chính vào lúc này, một tiếng keng nhỏ phát ra, Khuê Lang gõ lên chiếc chuông đồng bên cạnh, nhìn mọi người phía dưới, lạnh lùng mở miệng: “Tu La Trường bắt đầu mở, ai dám cả gan chạy trốn, giết chết không tha…”

Ads
';
Advertisement