Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Xung quanh yên lặng như tờ, mọi người cảnh giác mà nhìn xung quanh, nhưng vẫn không ai dám ra tay. Ai cũng mắt to trừng mắt nhỏ, ngơ ngác đứng đó mà quan sát hành động của nhau, trên trán đã rịn đầy một lớp mồ hôi lạnh.  

             Ầm!  

             Một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên, một tu giả Đoán Cốt tầng tám lập tức bị đánh văng, mất mạng tại chỗ. Những người còn lại mặt cắt không còn một giọt máu, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Khuê Lang cùng với bàn tay đang hạ xuống thật chậm rãi.  

             "Các ngươi không ra tay thì để lão tử làm giúp, giết đến khi nào đủ mới ngưng. Tên nào xui thì chịu, ta không quan tâm!" Khuê Lang cười lạnh, ánh mắt sắc lạnh khiến ai nấy cũng phải khiếp sợ.  

             Ừng ực!  

             Bọn họ không khỏi nuốt nước bọt, sự lo sợ càng hiện rõ hơn trong ánh mắt, nhìn sang những người xung quanh, ánh mắt bọn họ còn hằn thêm cả những tia máu đỏ ửng điên dại.  

             A!  

             Không biết ai là người đầu tiên lấy ma bảo ra, hét lớn một tiếng rồi chém loạn vào đoàn người. Những người kia cũng bộc lộ ra khí thế khác thường, lao vào chém giết lẫn nhau với người đứng bên cạnh mình.  

             Hiện trường bây giờ chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết, máu văng tung tóe, dính lên từng ngóc ngách. Sơn động mới vừa rồi vẫn còn được ánh đuốc rọi sáng rực rỡ, không lâu sau đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi tanh tưởi.  

             Từng khối thi thể thay nhau ngã xuống, trong mắt bọn họ không có kinh hoảng hay bất ngờ, chỉ chứa đựng sự sợ hãi và điên cuồng trộn lẫn vào nhau.  

             Trác Uyên lẳng lặng chứng kiến mọi chuyện, trong lòng hiểu ra, sự điên cuồng này xuất hiện là do bọn họ sợ hãi quá mức. Có thể ban đầu bọn họ lao vào chiến đấu để giành lấy cơ hội sống sót cho bản thân, nhưng càng chém giết thì lại càng điên cuồng, dần dần bọn họ đã đánh mất đi mục tiêu ban đầu của mình.  

             Bởi lẽ vào giờ phút này, bọn họ đã hoàn toàn bị tâm ma khống chế ngay trong bầu không khí tàn bạo này, đánh nhau không ngừng như một con rối, trong lòng trống rỗng, chỉ có niềm hưng phấn ngập tràn!  

             Đây chính là Tu La Trường, mỗi cá nhân đều là một con quỷ, không hề có một con người chân chính nào tồn tại cả...  

             Vù!  

             Tiếng xé gió bỗng chốc vang lên, một cao thủ Thiên Huyền tầng ba giết người đến mù quáng, đánh mất cả năng lực phán đoán, lao vào một Thiên Huyền tầng sáu như Trác Uyên chẳng khác nào tự tìm đến cái chết.  

             Trác Uyên đứng im một chỗ, trong lòng bình tĩnh đến lạ thường, đợi cho đến khi tên kia vọt đến trước mắt thì hắn mới ung dung vung tay đập hắn ta gãy xương đứt gân, tắt thở ngay lập tức.  

             Nhưng khi thi thể của hắn ta ngã xuống đất, trong mắt hắn ta vẫn còn lưu lại một ý cười cuồng dại.  

             Trác Uyên cúi đầu nhìn hắn ta, chỉ biết bất lực lắc đầu, trong lòng không buồn cũng chẳng vui, chỉ còn sự bình thản vô tận.  

             Hắn cứ thế mà đứng trong đám đông hỗn loạn, không hề động đậy, cứ như màn giết chóc này không hề liên quan đến hắn vậy. Chỉ có vài người chém giết đến đỏ cả mắt, không biết sống chết mà nhào đến thì mới bị hắn tiện tay giải quyết gọn ghẽ mà thôi.  

             Ngoài những chuyện này ra, hắn không làm thêm bất cứ thứ gì khác nữa.  

             Giống như tảng đá ngầm bất động trong bão táp vậy, dù sóng gió xung quanh có dữ dội cỡ nào, nó vẫn chỉ lẳng lặng đứng đó mà không hề suy suyển, không hề chịu ảnh hưởng bởi bất cứ tác động nào.  

             Nhưng như thế lại khiến cho Trác Uyên trở thành người nổi bật nhất trong sân!  

             "Tiểu tử kia bị gì thế nhỉ?" Khuê Lang hơi nhíu mày, chỉ vào Trác Uyên nói: "Cảnh tượng máu tanh như thế này, ngay cả ta còn thấy hào hứng, nóng lòng muốn đại sát tứ phương, tại sao tiểu tử này lại làm như không liên quan đến mình mà đứng yên lặng như thế? Cứ như nơi hắn đứng không phải Tu La Trường mà là một nơi nào đó xa lạ vậy!"  

             Nguyệt Linh nghe vậy thì lập tức nhìn sang, nhíu mày nói: "Đúng là tiểu tử này có chút kỳ lạ thật, nhìn chẳng có chỗ nào giống tu giả ma đạo, thậm chí còn chẳng giống tu giả. Đến cả nhân sĩ chính đạo khi mà rơi vào tình cảnh này thì cũng phải chém giết rung trời thôi, thế mà hắn..."  

             "Hắn mới đúng là cao thủ thật sự!"  

             Đôi mắt Viên Lão bất giác lóe sáng, lão ta khẽ vuốt râu nhìn Trác Uyên chăm chú, ánh mắt thâm sâu, lão ta nói tiếp: "Bất cứ ai cũng tồn tại tâm ma trong lòng, là người trong ma đạo, chúng ta phải khơi dậy tâm ma, luyện hóa triệt để, lĩnh hội đại đạo. Nhưng người bình thường chỉ luyện đến ý niệm tâm ma, để ma tính phóng ra ngoài, một khi nhìn thấy cảnh tượng giết chóc thì sẽ lập tức bị ma tính khống chế, sa chân vào địa ngục. Nhưng hắn thì khác, hắn có thể đè lại tâm ma của mình, tâm tính được tu luyện đến cảnh giới cao nhất, hóa thành chân ma. Hắn thật sự có thể khống chế tâm ma thay vì để tâm ma khống chế lại hắn!"  

             Viên Lão xúc động, khẽ hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Không ngờ mới chừng ấy tuổi mà đã có tu vi tâm tính như vậy rồi, tương lai chắc chắn sẽ lĩnh ngộ đạo lớn, tiền đồ vô lượng!"  

             Viên Lão tỏ ý tán thưởng ra mặt, Khuê Lang và Nguyệt Linh ngơ ngác nhìn lão ta.  

             Lúc nào lão già này cũng nói mấy lời thâm sâu như vậy hết, lời lão ta nói chẳng khi nào hiểu được!  

             "Này Viên lão đầu, ngươi bệnh rồi sao?" Khuê Lang chớp đôi mắt, hắn ta nhìn Viên Lão chằm chằm, hoài nghi hỏi.  

             Viên Lão bất giác ngây ngẩn nhìn hai người, không khỏi bật cười: "Ha ha ha... Chỉ là cảm xúc bất chợt của lão hủ thôi, hai vị đừng để ý làm gì. Lão chỉ muốn nói rằng Trác Uyên không phải người bình thường, mong sau này hai vị sẽ chiếu cố hắn thật tốt!"  

             Bốp!  

             Khuê Lang gõ một cái thật mạnh lên đầu Viên Lão, hắn ta mắng: "Làm bộ làm tịch nửa ngày trời, hóa ra là muốn bọn ta chiếu cố hắn thôi sao? Làm như mình là cao thủ tuyệt thế ấy, ra vẻ thâm sâu gì chứ?"  

             "Ha ha ha... Rồi rồi, lần sau lão hủ không dám nữa" Viên Lão nịnh nọt gật đầu cười.  

             Hai người bất giác bốn mắt nhìn nhau, rồi nhún vai cho qua.  

             Thực lực thì chưa bằng ai mà cứ thích ra vẻ, còn mở miệng bàn đạo lý, suýt chút nữa đã hù chết họ rồi.  

             Bảo sao người ta hay nói già mà không chết là đồ tinh quái. Quả nhiên lão già này sắp thành tinh rồi...  

             Qua nửa tiếng mà đấu trường Tu La vẫn còn hét hò kinh thiên động địa, Trác Uyên thì vẫn cứ đứng yên bất động lẳng lặng quan sát, thi thoảng còn nâng tay xử lý đám tép riu dám bén mảng đến gần mình.  

             Khuê Lang nhìn chiến trường hừng hực khí thế bên dưới, thầm nghĩ sắp đủ rồi, hắn ta giơ tay khõ nhẹ lên chiếc chuông đồng, vang lên âm thanh đinh đang thanh thúy.  

             Nhưng vẫn không một ai dừng lại, tất cả như đã nhập ma, giết chóc đến mù quáng, hoàn toàn không thể dừng.  

eyJpdiI6ImMrMnc3Z3ZyRTk1Unpzbkp0R2pHa1E9PSIsInZhbHVlIjoiOUFaajhrbEtZeHdJbjZFNW56eDVRcVNRNkd5K1Q2dzRERXEyNks5OFdnWXRuZlU2T3ZkejVJOWdaYjJHUGdIcDhsSnByQUlBSEF6eU1HVUFWbTU3RVdSQXl0OGh0RjZSbTk5T2hycjNuRHVsTGZ1ZWZUWGlpTzY5RVwvb05ZMUhOT0Z1XC9NeWdwS3FiRU1XR012V3Y2TkRpcHN1Nk5zbXVqd0tKNnNcL2gxdlRFZ1JGdjNZUlZWSmEreUZOb3oxcHFJU0V6eXc1UlBKbWtzSUhDZmxKUmE2SnNnb3RoRHh0Y0pIZUV6XC9Ic2xvMXFROEE4T3ZaaXU2ald0c2VmTkJuTGx1V1RBYWlkVHNYdjB6MHhia0VkaUlvSVFTN3FjWG9VUWhQc2UwTDZWYWRpXC9DRXhmcmxrNFhvYlZvTUtzcDZudlJnUUlqRDhYWjdOTHJna25zWEhTWVVVZ1hWQ0ZxTlpUNDMyZ1pcL0Jjb2JzTDZQYWdYVytGcUtRUWVCRzlBUG03ZVdrSHdSU0pMdHgrOVZzUzFsZkduZUxzczFUSll6U2UzTUh1RWdjR2FVaDlZbTVoQmNQYTVMZUZLcVFcL1Exako1TmFQdGt2NUF3T1FxM3pvbktpeU1pbjlJZG5QYjdMUHZob0I5ZmR6ZUhoWU9SUXQwc3VXK241RHQ3amV0TnprSFdDRTN4VzdiY2o3eDNJOEpjQTc5UllXSUUrVmI2aFwvSFwvamw1SWF2TDRBPSIsIm1hYyI6ImE5ODhiOGQ3ZGE4ZmUxOTg3MmZkNGQ2MGQ3YTYwNmI3MDc1YTQzYjRlZmQ5OGM1OTQ5YTVkNWM3OGIzMzhmZDgifQ==
eyJpdiI6IkRQazdkNW50MkYxd1RYc2NXQVdVNHc9PSIsInZhbHVlIjoiYUpROHVYTVhWSU55MjUzb3l5ZFhyanNrV3NRdUpBaHNUNWRscXE0dUQ4U1ROUmg4aGhldlFTNlJ3WkNpZHNOYnE0Zk5Xc1BYUm5kXC9aUXBHcFpMTkdwTjAzUkJheWNzOE1nY0ZZQnIzVVNldTc4T1pcL3g0dVo2WXFIWHlcL3luXC9naWxyeVdJYVUwWUZYUGJVRkM5VUdrc3ArNDlUY1hKbVZQNDZGWUtpdCtTUmlSR0REcjJoWkMrcmgwV1hja1VqTjZ0SDFMQkc0enVMb2h0WlNsXC9SM0prSTZQWkhPeFZEY0VlYkVFekdLVURYdVdHQUhSYXVOSHNRRzNKbjZ5VUErSVNoUGlIV1wvbkdJRnAwbGtyZ3lRZGdSS3pLeUo5RU1uK3N5a2lVNmc3c1dJNzV2XC94SmJ0N1oxT0tMSlF2K2NpUU9SbStGc0hLREx3ZGgyOUlMOUdGek9RSFZNemlwZ2ZVVHJaaloxK2Z2cDlVTWRNR29pekRuU0RpTlduXC9jSERJUWRpMDdEMVFKTzdGdWVlUUs3YmZcLzZNdDllZWJqRFVJbGVFUXpcLzA5SnBwOWVOaHZ4VmZKcEZaOXNWVE1cL1psaFlRb0dxa2I0Z1F4Mm1xNlNRU3FOZm15UmhsbjlXbHN2UVBabno2M2pIY1RZdVV2MDhBNFZ4RmloS09EVDh0dk1TU25KYWxNbGxwS3pQalprNnBUNG9CMG9PMmxmYng2RlVkemFUSXZBZ1drYVdGXC9JVVQreVJmQm9YXC9lZGlMOG5qSkxlaEFcL3VPRHFlak1QNUpBZmdnQUg1Rmsrc285R2ZXRzZCWHpyazhyMFwvbW9cL0RlS2RrNnBabTFVQU1FMzV1YzBtcWpRZmxOaExHQUZwUTVIZ2ZzN0dHOGVXUHlOQmpvenZqNWZROEJNdFZLSHh1YVBISVpYOEpzcnExcmdIRWthYVRSTGJlZzArQU9TS1VcLzByXC9jSEtSaHk3Z3hMaGFsMkxFUW1LSHE1MitUUmw1akY2K01ZblpvNWNmdEtMc3dXT2NTRTBcL2N0Nmc2VW9PTDBTcmc9PSIsIm1hYyI6IjZiNTU3MzNlM2VhMjdlMGYzYTcwMzQ4Zjg5ZGNkNjgxYjRmODUxMGFhNmEyOWE4NjI5NGNjMTdkMTU1NWQ3YjMifQ==

             Chỉ trong thoáng chốc đã có thể trấn áp được đám người vốn đang hăng say chém giết.

Ads
';
Advertisement