Người còn sống ôm đầu đau đớn lăn lộn trên đất. Người chết vĩnh viễn nằm lại trong vũng máu, hai mắt trợn lớn hung dữ dù đã tắt thở từ lâu.
Khuê Lang quét mắt nhìn một lượt, trao đổi ánh mắt với Nguyệt Linh, sau đó gật đầu hài lòng: "Chừng này là đủ để hai người họ dùng rồi!"
Nguyệt Linh cũng vui vẻ gật đầu, khóe miệng không kìm được ý cười.
Nhưng đang lúc vui vẻ nhìn xuống chiến trường, đôi mắt của Khuê Lang lập tức co lại, lộ vẻ sững sờ.
"Sao vậy Khuê Lang?" Nguyệt Linh thấy thế lập tức cau mày hỏi hắn ta.
Khuê Lang khẽ run mí mắt, hắn ta không nói tiếng nào, run rẩy mà nâng tay chỉ về phía trước.
Nguyệt Linh khó hiểu nhìn theo hướng hắn ta chỉ, trong lòng âm thầm hốt hoảng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ sợ hãi không nói nên lời.
Ngay tại nơi ấy, Trác Uyên vẫn đứng yên không hề cử động, thỉnh thoảng còn quan sát tình hình xung quanh, dáng vẻ vừa thản nhiên vừa tự đắc!
"Không thể nào, cả hai chúng ta hợp lực phát ra Ma Âm Nhiếp Hồn, sao hắn vẫn có thể bình yên vô sự thế kia?" Nguyệt Linh không tài nào có thể ngờ được.
Khuê Lang nhìn Nguyệt Linh chăm chăm, nghĩ ngợi một hồi, hắn ta mới nói ra suy đoán của mình: "Hắn chỉ là một Thiên Huyền tầng sáu mà thôi, nên nguyên thần không thể chịu nổi lực trấn áp của chúng ta được. Khả năng duy nhất là hắn có ma bảo bảo vệ nguyên thần!"
Nguyệt Linh nghe vậy cũng gật đầu đồng tình, nàng ta cũng nghĩ vậy!
"Lão hủ nói rồi, hắn không phải người bình thường đâu, tốt nhất là hai vị nên săn sóc hắn cho tốt vào!" Viên Lão nhân cơ hội lên tiếng.
Hai người lại khẽ liếc nhìn lẫn nhau, cúi đầu suy ngẫm nghĩ giây lát rồi mới gật đầu một cái.
Ma bảo bảo vệ nguyên thần cũng không phải thứ mà người bình thường có thể lấy ra được. Nhưng một tiểu tử Thiên Huyền tầng sáu lại có thứ đồ chơi này, chắc chắn nền tảng phải vô cùng thâm hậu.
Trong phút chốc, ánh mắt hai người dành cho Trác Uyên lại càng thêm phần xem trọng.
Nhưng họ nào biết tên Trác Uyên này vốn dĩ đã sớm sở hữu nguyên thần cực kỳ mạnh, thậm chí nguyên thần của cao thủ Thần Chiếu còn kém xa so với hắn kia kìa!
Còn nền tảng à, ha ha... Mặc dù tự Tà Vô Nguyệt mời hắn vào tông, nhưng căn cứ vào mức độ tin tưởng thì thật ra lại chẳng dành cho hắn bất kỳ sự chiếu cố nào cả, có thể nói là gần như không có.
Chỉ có điều là bản thân Trác Uyên quá mức bí ẩn, khiến cho những người từng gặp hắn đều không khỏi bị dọa sợ mà thôi.
Khụ khụ khụ...
Khuê Lang ho khan vài tiếng, quan sát Trác Uyên thêm lần nữa, sau đó lại nhìn những người còn lại trong đám đông, hắn ta dõng dạc nói: "Chúc mừng chư vị đã sống sót trong Tu La Trường lần này. Bây giờ các vị có thể đi về, ngày mai vẫn còn nhiều nhiệm vụ lặt vặt đang chờ các vị đấy!"
Dứt lời, Khuê Lang và Nguyệt Linh cho người thu gom thi thể rồi rời đi.
Những người còn lại vừa mới thoát khỏi đại nạn, không chết nên vui mừng mà quay về. Chỉ có Trác Uyên là sau khi nhìn thấy mọi chuyện, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt, nói: "Đám người đó trông có khác gì lợn nuôi trong chuồng đâu chứ?"
"Khác nhau ở chỗ họ vẫn còn đường sống!" Viên Lão bật cười rồi vuốt nhẹ chòm râu, lão ta đi đến cạnh Trác Uyên, lặng nhìn mọi người lần lượt rời khỏi sơn động, khẽ thở dài: "Lòng người ích kỷ, lòng người sinh ma, nếu họ liều chết phản kháng không thành công, tông môn cũng chẳng có lợi ích gì, phòng tạp dịch này cũng chẳng cần phải tồn tại. Nhưng tông môn chừa lại cho họ một đường sống, chỉ cần tu luyện đủ mạnh là có thể thoát khỏi đây, trở thành trưởng lão chấp sự. Cho nên họ mới liều mạng chém giết chỉ vì còn hy vọng rằng đến một ngày nào đó họ sẽ thành công, rồi đáp ứng được nhu cầu cho phòng tạp dịch."
"Nên đúng ra không phải tông môn xem họ như lợn, mà chính họ đang tự giam cầm bản thân trong cái chuồng lợn của chính mình mới phải!" Viên Lão lắc đầu cười khổ, ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường: "Nhưng như vậy cũng tốt, thế gian này kẻ thắng làm vua, cho dù ở trong chuồng lợn, chỉ cần mạnh là có thể thoát ra thôi. Những kẻ còn lại đều là những kẻ yếu, mạnh mẽ thì tồn tại, yếu ớt sẽ bị đào thải, chết cũng đáng đời!"
Thế mà Trác Uyên lại gật đầu, dường như đã có thể hiểu được phần nào.
Trời đất ác lắm, coi mọi vật chỉ như rơm rạ, Ma Sách Tông cũng như vậy.
Phòng tạp dịch này chính là địa ngục Tu La, vừa là nơi để đệ tử tông môn luyện công, vừa là nơi để kẻ mạnh chân chính được lột xác. Nếu trong tình cảnh ấy mà vẫn có thể thoát ra được, thì chắc chắn phải trải qua biết bao cuộc chiến sinh tử để có thể trở thành trụ cột của tông môn!
Trác Uyên khẽ hít sâu một hơi, hắn nhẹ rũ mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả, hắn đã ngộ ra không ít điều…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất