Ầm!
Một làn sóng dao động rõ ràng phát ra từ trong cơ thể của Trác Uyên, tiếp đó lại vù một tiếng, một ngọn lửa màu xanh bùng cháy hừng hực trên vầng trán của hắn.
Viên Lão sợ hãi, con ngươi khẽ co rụt, mặt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Ngay sau đó, nghe bùng nhẹ một tiếng, khí thế toàn thân Trác Uyên lại bỗng tăng lên mấy lần nữa, rồi cứ yên lặng mà đứng đó, tu vi từ Thiên Huyền tầng sáu đột ngột tăng đến Thiên Huyền tầng bảy.
Viên Lão nhìn mà đầy vẻ run sợ, âm thầm khen ngợi.
Có lẽ sau khi nhìn thấy Tu La Trường, trong lòng của tiểu tử này đã có chút cảm ngộ, tâm cảnh lại tăng cao, mới dẫn đến tu vi tăng cấp chỉ trong phút chốc.
Nhưng dù là vậy, tâm cảnh là tâm cảnh, tu vi là tu vi. Tu vi quyết định thực lực hiện tại của ngươi, tâm cảnh quyết định thực lực sau này của ngươi, hai điều này không có mối liên hệ trực tiếp.
Tâm cảnh nâng cấp, cũng rất khó dẫn theo tu vi thăng cấp, từ xưa đến nay những người làm được, cũng chỉ như lông phượng sừng lân mà thôi, vô cùng hiếm có.
Nhưng bây giờ, Trác Uyên lại có thể làm được, điều này cho thấy, ngộ tính của tiểu tử này rất cao, hiếm có trên đời, thực sự là một thiên tài trăm năm mới có một!
Đôi mắt Viên Lão nhẹ chuyển động, nhìn Trác Uyên chăm chú với vẻ mặt kích động, cổ họng cũng hơi khô rát, đợi cho đến khi khí thế của Trác Uyên đã ổn định, thu lại ngọn lửa xanh, hai mắt mở ra, hắn mới phát hiện ra rằng đang có một ánh mắt sáng như hoàng kim, vẫn đang chớp chớp lấp lánh mà nhìn hắn.
Trác Uyên khẽ cau mày, bị ánh mắt rực lửa của lão ta nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng có chút khó chịu, khẽ ho khan một tiếng, hắn lạnh nhạt nói: “Khụ khụ khụ… Viên Lão, ngươi có ý gì vậy? Nếu ngột ngạt buồn bực đến phát hoảng, thì ngươi cũng đừng đến tìm ta làm gì, ta không giỏi trong việc giải tỏa tâm trạng cho người khác đâu!”
Viên Lão bất giác sững sờ, suy nghĩ một hồi mới chợt bừng tỉnh trở lại, bất ngờ cười nói: “Trác tiên sinh tuyệt đối đừng hiểu nhầm, tuy ta đã già, nhưng cũng là một nam tử hán thực thụ đấy!”
Lời vừa nói ra, hai người lại nhìn nhau lần nữa, rồi cười phá lên.
“Đúng rồi Viên Lão, thật không ngờ rằng thì ra phòng tạp dịch lại lựa chọn nguyên liệu bằng cách như vậy!” Trác Uyên và Viên Lão cùng nhau cười một hồi, sau đó sánh vai nhau đi về, Trác Uyên trầm ngâm một lúc, rồi nghi ngờ hỏi: “Chỉ là với thực lực của Viên Lão ngươi mà lại có thể sống sót nhiều lần trong Tu La Trường, cũng thật là kỳ tích đấy!”
“Ài, cái gì mà kỳ tích với không kỳ tích, chỉ là cách sống của mỗi người khác nhau mà thôi. Kẻ mạnh có cách sinh tồn của kẻ mạnh, kẻ yếu cũng có cách sinh tồn của kẻ yếu. Hơn nữa, thời gian này Tu La Trường không có quy tắc. Trưởng lão tông môn đều đến lựa chọn nguyên liệu luyện công, lão phu sợ bị chọn, nên mới cố ý khắc chế tu vi. Các trưởng lão không thèm để ý đến, thì sống sót thôi. Sau này tuổi tác của lão phu cao nhất, thời gian ở đây cũng lâu nhất, rồi thuận lợi làm quản sự ở đây, có được kim bài miễn tử, thoát khỏi biển khổ!”
“Ồ, vậy quy tắc của Tu La Trường là…” Trác Uyên khẽ nhíu mày, nghi ngờ lên tiếng.
Viên Lão ngó trái ngó phải, thấy không có ai thì mới cẩn thận nói nhỏ: “Trác Uyên, ta nói với ngươi, thực ra quy tắc của Tu La Trường là do Khuê Lang đại nhân đặt ra sau khi đến đây đấy!”
“Ấy, tại sao hắn ta phải làm như vậy nhỉ?” Trác Uyên thấy lạ nên hỏi.
Viên Lão cũng cười, nhưng lại không tỏ rõ ý kiến mà chỉ nói: “Cũng không thể nói như vậy được, giống như ta trước đây vậy, cường giả mãi mãi là cường giả, người muốn lập công, ở bất kỳ đâu cũng có thể nghĩ ra cách lập công thôi. Giống như bây giờ vậy, nếu Tu La Trường tiếp tục diễn ra thì coi như là có công lớn rồi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất