“Ồ, tại sao lại như vậy nhỉ?” Trách Uyên ngẩn người, nghi ngờ hỏi.
Viên Lão ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt khẽ lóe lên một tia sáng, bình tĩnh nói: “Tuy rằng trước đây ngưòi của phòng tạp dịch biết có con đường sống, nhưng rất ít người có thể xông ra ngoài, cho nên đa số mọi người đều rất tầm thường, có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó, giống như lão phu vậy, lão phu luôn phải hết sức áp chế tu vi, sợ sẽ bị những trưởng lão tu luyện Ma Công đó để mắt đến rồi lôi đi. Cho nên tài nguyên tu luyện của trước đây cũng rất kém!”
“Nhưng bây giờ, đã có quy tắc của Tu La Trường, người của phòng tạp dịch muốn sống lâu hơn thì buộc phải cố gắng tu luyện, mạnh hơn người khác. Bỗng chốc, thực lực tổng thể tăng lên, chất lượng nguyên liệu luyện công của trưởng lão trong tông cũng tăng lên nhanh chóng! Hơn nữa, Tu La Trường sẽ khiến người ta xuất hiện ảo giác, chính là số mệnh của mình sẽ nằm trong tay mình. Người chết trận, bị làm tài nguyên luyện công, người sống sốt, đương nhiên có thể tiếp tục sinh tồn, sẽ không bị các trưởng lão chọn. Ngươi mạnh hơn người khác, thì có thể sống, yếu hơn người khác, chết còn chưa hết tội. Như vậy, thực lực tổng thể của phòng tạp dịch đã sắp gần bằng đệ tử ngoại môn rồi.”
“Đặc biệt là sau khi Nguyệt Linh đến, lại thay đổi một số quy tắc nữa. Những người từ Đoán Cốt Cảnh trở xuống có thể không cần tham gia Tu La Trường, để bảo đảm máu tươi sẽ không khô lại, làm ra việc tát ao bắt cá. Cứ tiếp tục như vậy, thực lực tổng thể của đệ tử phòng tạp dịch sẽ tương đối cao, đây là công lớn đấy. Có lẽ hai người bọn họ sẽ có thể trở về nội môn nhờ vào việc này cũng không biết chừng!”
Trác Uyên gật đầu, trong lòng đã rõ, hành động của hai người rõ ràng là thuật công tâm, vứt bỏ những người bị đào thải đã không còn thiết sống nữa vào trong quy tắc cá lớn nuốt cá bé, khơi dậy dã tính bên trong bọn họ.
Có lẽ với người ngoài, bọn họ thực sự là một đàn cừu chờ bị giết chết, nhưng trong Tu La Trường, mỗi một người bọn họ đều là một con dã thú chiến đấu vì để sinh tồn.
Có thể tưởng tượng, một tốp người như vậy, nếu có thể có được nguồn tài nguyên tu luyện đầy đủ, tiềm lực phát triển trong tương lai của bọn họ chắc chắn còn trên cả đệ tử nội môn!
Ánh mắt Trác Uyên khẽ lóe lên một tia sáng, hắn lạnh nhạt gật đầu, rồi lí nhí nói nhỏ: “Chẳng lẽ… Tà Vô Nguyệt đó ném ta đến đây, là để ta quản lý phòng tạp dịch, lập công lớn cho tông môn sao?”
“Cái gì, ngươi nói cái gì?” Viên Lão ngẩn người, nhìn sang hắn.
Trác Uyên lắc đầu, cười nói: “Không có gì, ta chỉ đang cảm thán mà thôi, hai người này, mẹ kiếp, quả thật đúng là nhân tài. Không được tông môn trọng dụng, thực sự quá đáng tiếc rồi!”
“Đúng vậy!” Viên Lão gật đầu cười, cũng ung dung nói.
“Đúng rồi, bọn họ đã phạm tội gì mà bị phạt đến đây thế?” Ánh mắt Trác Uyên khẽ lóe sáng, lại lên tiếng hỏi. Nhưng không đợi Viên Lão trả lời, hàng loạt tiếng sột soạt đột ngột vang lên bên tai họ.
Soạt soạt soạt!
Trác Uyên ngẩn ngơ nhìn về phía đó, trông như đang ngắm nhìn một tiên tử xinh đẹp nhảy múa, khóe miệng vui vẻ mà khẽ cong lên, hắn vỗ tay nói: “Đao pháp hay lắm, Nguyệt Nhi cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Nàng ta dừng lại một cách thật duyên dáng xinh đẹp, dưới ánh trăng, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Nhi đầy sương giá. Nàng ta nhìn Trác Uyên một cái rồi quay ngoắt đầu sang chỗ khác!
Nhưng không đợi nàng ta tiếp tục tu luyện, giọng nói khàn đặc của Trác Uyên lại tiếp tục vang lên lần nữa: “Nguyệt Nhi cô nương, thật trùng hợp, ngươi cũng bị phạt đến phòng tạp dịch sao?”
Nguyệt Nhi cứng đờ người, suýt chút nữa thì đã vấp chân ngã xuống đất, sau đó, nàng ta quay đầu lại nhìn Trác Uyên với ánh mắt tức giận, hậm hực nói: “Ngươi mới bị phạt đến phòng tạp dịch ấy!”
“Đúng ròi, ta ở phòng tạp dịch mà!” Trác Uyên ngại ngùng cười, không hề phản bác.
Nguyệt Nhi lập tức cạn lời, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, Viên Lão ở bên cạnh lại lặng lẽ ngửa cổ lên trời mà cười không dứt.
Nguyệt Nhi trầm ngâm một hồi, đột nhiên nở một nụ cười châm biếm, nàng ta khinh thường nói: “Vừa nãy còn nói mình đương nhiên phải làm đệ tử Tinh Anh, làm tông chủ, kết quả ngay cả cổng của đại điện mà cũng không bước vào được, còn bị phân đến phòng tạp dịch, đúng là khoác lác chém gió, ta cười vào mặt ngươi, hừ!”
“Ấy, làm sao ngươi biết ta không vào được cổng của đại điện thế? Lẽ nào… ngươi cố tình nghe ngóng chuyện của ta, ngươi là đang quan tâm ta sao?” Ánh mắt Trác Uyên lập tức sáng lên, hắn vui vẻ cười nói.
Nghe vậy, cả mặt Nguyệt Nhi lập tức đỏ bừng, nàng ta tức giận nói: “Ai thèm quan tâm ngươi chứ, chỉ là chuyện xấu của ngươi đã truyền ra khắp tông môn rồi. Sau khi vào tông môn, trưởng lão tông chủ cũng không thèm gặp ngươi, ngươi đã bị phân đến phòng tạp dịch, từ xưa đến nay, ngươi là người đầu tiên đấy!”
“Ồ, thì ra là vậy!” Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, trong ánh mắt âm thầm hiện lên tia sáng khiến người ta khiếp sợ.
Bây giờ hắn hoàn toàn có thể khẳng định, chắc chắn hắn vừa vào tông môn thì đã bị người khác nhằm vào. Nếu không, không thể nào có chuyện một đệ tử bình thường như hắn mà lại bị tất cả mọi người biết đến chỉ trong một thời gian ngắn như vậy được.
Nhưng cùng với việc mình đến phòng tạp dịch, có lẽ những người đó cũng đều đã thu lại ánh mắt theo dõi rồi.
Nếu không, phòng tạp dịch rồng cá lẫn lộn, chính là thời cơ tốt để ra tay, không thể nào nhiều ngày như vậy, nhưng mãi mà vẫn không có động tĩnh gì được.
Hiểu rõ điều này, Trác Uyên lại nhìn sang Nguyệt Nhi cười nói: “Nguyệt Nhi cô nương, mấy ngày nay, ngoại trừ ngươi nhớ ta ra, Mị Nhi sư tỷ có nhớ ta không?”
“Hừ, sư tỷ sẽ không…” Nguyệt Nhi vừa định trả lời, nhưng lại đột ngột khựng lại, khuôn mặt bỗng chốc trở nên đỏ ửng. Bây giờ nàng ta mới phát hiện mình lại bị mắc bẫy của Trác Uyên, bất giác nổi giận: “Ta… ta không nhớ ngươi…”
Ha ha ha…
Viên Lão ở một bên đứng xem mà cười lớn không dứt, nhẹ lắc đầu, lòng thầm nghĩ. Quả nhiên Trác Uyên đúng thật như lời đồn, quỷ quyệt gian xảo, càng có nhiều cách để đối phó với nữ tử ngốc nghếch này hơn!
Nhưng lão ta không cười còn tốt, vừa cười lên, Nguyệt Nhi càng bực bội hơn, nàng ta khẽ nghiến chặt răng, trong ánh mắt bỗng lóe lên một tia sát khí trần trụi, nàng ta lập tức vung loan đao trong tay lên, chém về phía hai người.
Viên Lão sợ hãi, vội vàng trốn phía sau Trác Uyên, nhưng Trác Uyên vẫn tươi cười, không hề sợ hãi. Ngay lúc lưỡi dao sắc bén kia sắp sửa cận kề đến người, hắn mới nhanh tay nhanh chân, tóm lấy cổ tay trắng ngần của nàng ta.
Tay run run, chỉ nghe a một tiếng, loan đao lập tức rơi xuống đất, lông mày của Nguyệt Nhi cũng khẽ cau chặt lại, trán toát mồ hôi lạnh!
Nhưng đúng lúc này, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên từ không trung: “To gan, ai dám ức hiếp muội muội của ta…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất