Tiếng hạc kêu trong gió, hồng hộc thổi qua!
Cùng với những cơn gió mạnh lạnh thấu xương, một bóng dáng thướt tha mặc y phục màu đỏ đột nhiên đáp xuống trước mặt của mọi người, nghiêng người đứng chắn trước mặt Nguyệt Nhi.
Trác Uyên ngước mắt nhìn lên, thấy người đó không ai khác, chính là Quỷ Diện La Sát.
Không thể tin nổi, Trác Uyên kinh ngạc hỏi: “Nàng ta là muội muội của ngươi sao?”
Sự lạnh lẽo nồng nặc toát lên trong ánh mắt, cả người Nguyệt Linh đều tràn ngập sát khí, nàng ta hung ác nói: “Tiểu tử, ta không quan tâm bối cảnh của ngươi thế nào, nhưng nếu dám ức hiếp muội muội của ta, lão nương nhất định sẽ khiến cho ngươi ngay đến tro cốt cũng không còn, chết không có đất chôn thân!”
“Hừ! Trên đời này người dám nói những lời như thế với Trác Uyên ta, ngươi không phải là người đầu tiên đâu, nhưng chắc chắn cũng không phải là người cuối cùng!” Trác Uyên cười nhạt, chẳng cãi cọ với nàng ta, trong mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.
Thấy cảnh tượng như vậy, tròng mắt Nguyệt Linh khẽ co rụt, hai tay bất giác siết chặt lại, sát ý toàn thân ngày càng trở nên lạnh lẽo hơn. Song, gần như đã hạ quyết tâm muốn ra tay, nhưng lại cảm thấy bản thân đang dần trở nên yếu thế.
Dường như nàng ta khó mà tin rằng, một kẻ với thực lực Thiên Huyền tầng sáu không đáng nhắc đến, à không, bây giờ là Thiên Huyền tầng bảy mà lại dám công khai đấu đá với một Thần Chiếu tầng ba như nàng ta.
Vậy thì nguyên nhân chỉ có một, chắc chắn thế lực đằng sau hắn rất mạnh, căn bản hắn không hề để Quỷ Diện La Sát là nàng ta vào tròng mắt.
Nếu như bây giờ mà nàng ta động thủ, giết tên tiểu tử này thì cũng đơn giản thôi, nhưng phiền phức về sau chắc chắn sẽ rất lớn, một mình nàng ta thì chẳng sao, nhưng nàng ta vẫn còn một muội muội!
Nghĩ đến đây, sát khí quanh người nàng ta lập tức nổi lên nồng nặc, sát khí lộ ra một cách trần trụi đến mức không thể nào áp chế được.
Dường như đọc được suy nghĩ của nàng ta, Viên Lão nhanh chóng bước về phía trước một bước, đi quanh nàng ta một vòng, liên tục cười nịnh nọt: “Nguyệt Linh đại nhân, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, lúc nãy Nguyệt Nhi cô nương ở đây luyện đao, chúng ta có gặp qua, nên mới đứng đây quan sát một chút, nhưng không có chút tranh chấp nào cả, tên tiểu tử Trác Uyên này, còn bởi vì dáng vẻ linh hoạt của Nguyệt Nhi cô nương mà không ngớt lời khen hay cơ đấy. Đúng không, Nguyệt Nhi cô nương, ha ha ha…”
Viên Lão nhìn về phía Nguyệt Nhi cô nương với vẻ mặt cầu xin sự giúp đỡ.
“Là như vậy sao, Nguyệt Nhi?” Nguyệt Linh cũng bán tính bán nghi, quay đầu nhìn về phía Nguyệt Nhi hỏi.
Nếu như những chuyện này là sự thật, chỉ là một sự hiểu lầm, nàng ta cũng lười rước phiền phức vào thân, sẽ xem như không có chuyện gì mà bỏ qua cho, nhưng nếu tên tiểu tử này thật sự dám ức hiếp muội muội của nàng ta, hừ, nếu thế dù cho có cá chết lưới rách, nàng ta cũng quyết không chịu để yên!
Nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, trong mắt Nguyệt Nhi vẫn còn có một chút tức giận, nhưng nàng ta vẫn nhẹ nhàng gật đầu, thành thật mà nói: “Bọn họ không có làm gì hết, là muội ra tay trước!”
Lông mày Trác Uyên khẽ nhướng lên, thầm gật đầu, tuy tính cách của nha đầu này có hơi bướng bỉnh, nhưng lại không hề độc ác, dám làm dám nhận, thật sự khiến cho người ta phải bội phục.
Chỉ là, Nguyệt Linh này lại cứ ngang ngược không chịu nói lí lẽ: “Cho dù là muội ra tay trước, nhưng muội làm vậy cũng do bị ép buộc mà thôi, tiểu tử thối, chuyện này còn chưa xong đâu, chúng ta đi!”
Nói rồi, Nguyệt Linh nắm lấy cổ tay trắng muốt của Nguyệt Nhi rồi rời khỏi đây, vừa đi vừa dặn đi dặn lại: “Nguyệt Nhi, muội hãy nhớ cho rõ, trong tông môn không có một người nào tốt cả, sau này đừng tiếp xúc với tên tiểu tử đó nữa, nếu có chuyện gì, cứ việc đến tìm ta và Mị Nhi sư tỷ của muội, có biết không?”
“Muội biết rồi, tỷ tỷ!”
Ở trước mặt Nguyệt Linh, Nguyệt Nhi vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng nghe lời, chỉ là chưa đi được mấy bước, Nguyệt Nhi lại lén lút quay đầu lại, hung ác trừng Trác Uyên một cái, hếch cái mũi dễ thương xinh xắn lên, lè cái lưỡi màu đỏ tươi ra.
Trác Uyên kinh ngạc đứng đờ ra tại chỗ, nhất thời cạn lời, nhìn theo bóng dáng của hai tỷ muội đang chầm chậm biến mất, hắn giận đến run cả người.
Nghe được lời này, Trác Uyên cẩn thận suy nghĩ một chút, hắn không khỏi lắc đầu cười khổ. Sao hắn lại quên rồi, nơi này là Ma Môn, muốn động thủ còn cần lí do sao? Nào giống ở bên ngoài kia, cho dù có hận ngươi đến tận xương tuỷ đi chăng nữa, thì cũng phải tìm một lí do mới được. Nếu không chính là danh không chính, ngôn không thuận!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất