Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Đúng rồi, Viên Lão, lần này Nguyệt Linh đi thu thập tài liệu luyện công, là bởi vì Nguyệt Nhi cô nương phải không?” Lại suy nghĩ một hồi, Trác Uyên bỗng nhíu mày, nhẹ nhàng.  

             Gật đầu một cách dứt khoát, Viên Lão hoàn toàn chắc chắn nói: “Tuy rằng Nguyệt Linh được xưng là La sát, ra tay vô cùng tàn độc, nhưng lại rất thương yêu người muội muội này. Hơn nữa, Nguyệt Linh bị phạt vào phòng tạp dịch, nguyên nhân cũng là bởi vì muội muội nàng ta mà ra. Vốn dĩ với tư chất của muội muội nàng ta, sớm đã là đệ tử bị đào thải, bị đưa vào phòng tạp dịch rồi. Là nàng ta tự ý đến phòng luyện đan lấy trộm một viên đan dược cấp bảy cho muội muội nàng ta dùng, cải tạo lại thể chất, nên mới có thể trở thành Nguyệt Nhi như bây giờ, nhưng cũng vô tình hủy hoại đi Nguyệt Linh của khi ấy. Vốn dĩ nha đầu Nguyệt Linh này rất có tư chất trở thành đệ tử Tinh Anh đấy!”  

             “Ồ, xem ra nàng ta chăm sóc cho muội muội của mình vô cùng tỉ mẫn, chu đáo, còn không màng đến cái giá phải trả nhỉ?” Khẽ hít sâu một hơi, Trác Uyên thán phục gật đầu, sau lại thở dài nói: “Nhưng lần này nàng ta đã vô tình dùng lòng tốt của mình để làm chuyện xấu rồi!”  

             “Sao vậy?” Viên Lão khẽ nhíu mày lại, khó hiểu hỏi.  

             Suy nghĩ một hồi, Trác Uyên bình đạm lên tiếng: “Ta nghe nói thứ Nguyệt Nhi luyện là Nhuyễn Ma Đao Pháp, loại võ công này quan trọng nhất ở chỗ, chính là ở hai chữ Nhuyễn Ma kia. Càng chiếm đoạt tà khí của những oan hồn, càng tăng thêm uy lực của đao pháp, sẽ khiến cho ma tính của người dùng đao bộc phát ra, dẫn đến uy lực càng lớn mạnh, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật! Nhưng mà…”  

             “Nhưng mà cái gì?”  

             “Nhưng mà bây giờ vết thương trên người Nguyệt Nhi vẫn chưa khỏi!” Trác Uyên nhìn về phía Viên Lão, hắn bất lực lắc đầu: “Nếu tu luyện ma đao trong trạng thái như vậy, đến lúc ma tính bộc phát thì sẽ trở nên điên cuồng, thân thể tan vỡ. Ài, chắc chắn đến lúc đó Nguyệt Linh sẽ hối hận thôi. Chỉ là…cùng lắm thì cánh tay sẽ bị tàn phế, theo lí mà nói thì sau khi sử dụng linh đan, một hai ngày thì không nói, tại sao đến bây giờ rồi mà nàng ta vẫn chưa khỏi vậy?”  

             Viên Lão yên lặng đứng tại chỗ như cũ, tay khẽ vuốt râu, lông mày hơi nhíu lại, một tia sáng xẹt ngang qua trong mắt, hiện lên một vẻ sâu sắc dị thường.  

             “Vậy tại sao lúc nãy ngươi lại không nói cho bọn họ biết?”  

             “Nói cái gì chứ, trước đó bọn họ còn hô hào đánh giết lão tử, còn lâu lão tử mới nói cho bọn họ biết!” Tức giận bĩu môi, Trác Uyên không tỏ ý kiến, chỉ kiêu ngạo hất mũi nói.  

             Viên Lão vụt tắt nụ cười, vội lắc đầu: “Vậy ngươi còn đứng đây phân tích cả nửa ngày trời, lão đây còn tưởng rằng ngươi quan tâm bọn họ chứ!”  

             “Quan tâm bọn họ cái gì? Ta có thân thiết gì với bọn họ đâu, tại sao ta phải quan tâm hai người bọn họ, nhìn lão tử giống kẻ si mê sắc đẹp lắm à?” Khẽ hừ nhẹ một tiếng, Trác Uyên do dự một hồi, rồi thì thào nói: “Chỉ là ta cảm thấy trong này có chút kỳ lạ, sợ là mảnh đất thanh tịnh duy nhất trong tông môn của chúng ta, cũng sắp không thể an tịnh nổi rồi!”  

             Nghe vậy, Viên Lão không khỏi bật cười thành tiếng: “Trác Uyên à, nhưng mà chỗ này của chúng ta là phòng tạp dịch, là nơi tàn khốc nhất trong trong môn, có chỗ nào thanh tịnh đâu chứ?”  

             “Ôi, Viên Lão, vậy là ngươi không hiểu rồi, chỗ này ngoài giết ra thì chính là bị giết, ngoài sống ra thì chỉ có chết, giữa người và người làm gì có quan hệ thuần khiết nào đâu, chẳng phải nó rất không được thanh tịnh sao? Nếu như lão ở bên ngoài, đấu đá chết chóc, nghi kị lẫn nhau, sống không bằng chết, thì còn có thể tìm thấy chỗ nào thanh tịnh cơ chứ?”  

             Có chút sững sờ, Viên Lão nhìn chằm chằm vào Trác Uyên, lão ta mỉm cười gật đầu, tán thành nói: “Hay, quả nhiên Trác tiên sinh hiểu biết hơn người. Nhưng theo những gì ngươi nói, nơi này vẫn luôn vô cùng thanh tịnh đấy, ha ha ha…”  

             Trác Uyên nhìn lão ta một cái, cũng cười phá lên, sau đó hai người lại khoác vai nhau trở về.  

             Trên đường đi về, hai người cùng nhau thảo luận kĩ càng, trong lúc bàn bạc, toàn nói những đạo lí, lẽ phải đúng đắn, giác ngộ được những điều chất chứa trong thế gian. Một lúc sau, cả hai người đều có cảm giác đồng cảnh ngộ, chỉ trách sao lại gặp nhau quá muộn.  

             Trác Uyên nói chuyện với Viên Lão một hồi lâu, cảm thấy bản thân học được vô cùng nhiều điều bổ ích, xong, trong lúc nói chuyện với Trác Uyên, Viên Lão cũng biết được khá nhiều điều.   

             Trong một đêm, cả hai người đều cảm thấy rằng kiến thức của mình đã được nâng cao không ít, con đường trong tương lai phía trước cũng rộng rãi hơn nhiều rồi…  

             Sáng sớm ngày hôm sau, Trác Uyên vừa mới luyện công xong, Viên Lão bỗng chốc cuống cuồng lật đật xông vào phòng của hắn, gấp gáp nói: “Trác Uyên, Trác Uyên, mau đi theo ta nhanh lên!”  

             “Sao vậy, lại tập hợp rồi à, sao không nghe thấy tiếng chuông thế!” Lông mày khẽ nhíu lại, Trác Uyên nghi ngờ nói: “Hơn nữa hôm qua Tu La Trường vừa mới mở, mà hôm nay phải đến rồi à, có còn để cho người khác sống nữa không vậy? Không chừng hai ba ngày sau, tất cả người của phòng tạp dịch này sẽ chết hết mất!”  

             “Ài, mở cửa Tu La Trường làm gì đơn giản như ngươi nói chứ? Hôm qua bọn họ vừa mới mở cửa, hôm nay sẽ không dám mở tiếp đâu. Nhưng ở đây là phòng tạp dịch, mỗi sáng sớm đều phải làm việc, cả ngươi cũng phải đi quét dọn phòng cho các trưởng lão đấy!”  

             “Hả, quét dọn phòng, chẳng phải hai ngày trước ngươi nói ta không cần phải quét dọn sao?” Không khỏi ngạc nhiên, Trác Uyên nghi ngờ hỏi.  

             Bất lực trợn mắt, Viên Lão thở dài một hơi, nói: “Hai ngày trước là ta gánh ngươi, che chắn cho ngươi thôi. Nhưng mà sau Tu La Trường ngày hôm qua, ngươi đã xuất hiện rồi, ta cũng không giấu nổi ngươi nữa. Đặc biệt là Nguyệt Linh kia, không chừng là vẫn còn nhớ đến mối thù hôm qua với ngươi, nàng ta chỉ định tên ngươi, bắt ngươi phải đi kìa.”  

             “Cái gì, nàng ta còn có quyền lực này ư? Chẳng phải ngươi là quản sự sao?”  

             “Ài, ta đã sớm nói từ trước rồi, ta chỉ là một quản sự bù nhìn mà thôi, ở đây người có thực lực thì sẽ làm chủ!” Không khỏi lắc đầu cười khổ, Viên Lão nhìn Trác Uyên với vẻ mặt cầu khẩn: “Lão phu cũng không cản nổi một cao thủ Thiên Huyền như ngươi, nên cầu xin ngươi đừng làm khó lão phu!”  

             Trác Uyên nhìn lão đầu này chằm chằm, nhưng chỉ đành bất lực lắc đầu, sau đó nhấc chân nhảy xuống giường, rồi theo lão ta ra ngoài.  

             Lão ta nói rất đúng, mọi người cũng được xem là bằng hữu cả, không cần thiết phải làm khó một lão già như vậy. Nếu muốn tính nợ, thì cứ đi tìm nàng ta thôi!  

             Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Trác Uyên theo bước Viên Lão đi về phía trước, không tốn một chút công sức nào, đã tới một quảng trường trước phòng của dân nghèo.  

             Mà ở đây, tất cả mọi người đều đã tập hợp xong, Khuê Lang và Nguyệt Linh ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ở vị trí trên cùng, nhìn xuống tất cả mọi người. Vừa thấy Trác Uyên đến, bọn họ không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt lộ rõ sự lạnh lẽo!  

             Có sát khí!  

             Hai mắt bất giác híp lại, trong lòng Trác Uyên khẽ dâng lên một cảm giác rét lạnh, hắn nhanh chóng xốc lại tinh thần.  

             “Tất cả mọi người đã đến đủ rồi, bây giờ chúng ta sẽ phân công nhiệm vụ!” Lạnh lẽo liếc nhìn mọi người một cái, Nguyệt Linh lấy một quyển danh sách từ trong tay Viên Lão ra, bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ: “Trương Phú Quý, Lý Thuỷ Xướng phụ trách quét dọn phòng của Thạch trưởng lão, Vương Thiên Lôi, Trương Minh Kỳ phụ trách quét dọn phòng ngủ của Lương trưởng lão…”  

             Những người bị đọc tên đều vội bước lên phía trước, cúi người với ba vị ở trên, từ trong đống chổi bên cạnh, bọn họ mỗi người lấy ra một cây, xem như đã nhận được dụng cụ rồi, đồng thời trong lòng vô cùng vui mừng, kích động đến mức khua tay múa chân.   

             Trác Uyên thấy thật kì lạ, cho những người đó quét dọn phòng, có cái gì mà vui vẻ như thế chứ? Lẽ nào có phần thưởng gì sao?  

             Nhưng lúc tất cả đều đã được đọc tên, chỉ còn lại mỗi Trác Uyên, Nguyệt Linh khẽ liếc mắt nhìn hắn, khoé miệng âm thầm vẽ nên một đường vòng cung kỳ bí, nàng ta lớn tiếng nói: “Trác Uyên, mang theo dụng cụ, đi đến phòng của tông chủ!”  

             Lời vừa nói ra, tất cả đệ tử của phòng tạp dịch đều bất ngờ cười phá lên, nhìn Trác Uyên với ánh mắt cười trên nỗi đau của người khác.  

eyJpdiI6IldZaHk1ZFVGSkdlbUV5VkRoUGlWN2c9PSIsInZhbHVlIjoiM1UrMzZpSEV3cDNtZ2JOMXBcL3FwMDFDWkplcVcyNkJiMEJhbVhcLzJuZllhS1M4RVlpTjcySEdGUFhFSmQ1NWtaN3dWQStQQncyUnJkQldnck5oU1N0ODhWc2xpcHZOQWhWT3BrZHJiZHJPMFBoeUc2d3Q3ZG5NMXhoS3U0akxhemhTcWhWbndrNnpMODA3MkhNQ1wvd05ETFFqZEo0VG1IRFlZV2VKZEdkVjh2K0JqT0xnd3h4Q21JdFZMMDZmTW5yOWhGc0s3N3FTN1RaM0VCMU1iRjVOTVF3NDBINDI2cXlleWhXeTVVS0NhQys5YUFYYmFBMDBMc3VsTTV6MVdHdFAxT1NqSmN3WXNFOFplWE1zQlVFNSt1Z2tJd2VKRWM2R3k5VGs4OWdSUlpobjhYZkF0R0luNGpoUERJRlV4NndGZjFiVDdwRlFRNmhRSTR4TndBd3J5bzVcL29zNmNDYjNyalVOUWhMVkpTZTRIVlo0OXdYd3c3RnQyWlpoTEErTmp5T1gyTUVpcGtmVHMzbGtaVE1HT293WVhHOHJcL1RlYmpWdlwvWDhVY1JZKzhDbzV5dnF6bXljR2JybXJPaTB6cCIsIm1hYyI6IjkyNjYzOThkMmM1OGQ1YTM1ZTU3NzY0YzdmNGE1YzA0ODFkOTZmOTQ4OWQ2OGE3MWIwZjU2MWJkY2I1N2I2NTIifQ==
eyJpdiI6IlRQNm1OcERtK0o1aWpnU3NpclBTTmc9PSIsInZhbHVlIjoiTFN3ZHhhUkU2eVMxY0dnQ0FJMUxsR2VkUmE5dDI5SHRFSVRZRXpHMTR3Y2dGMCs3aE5IUmlVRjh3VDVFTGJzMVZPcDRmdjR1MjNUM0gwWHgxU21EWVdCRkRtamowZTFqNFFxMGhYYmRxMXBUVzhxYTA4RVk1TXZtQXhOR3B0NUxvSXJpT0YrQkFEcjAyenZCa3FhWlNJbDI3QVhWQUs1NzFlOGY0Q2Y3dXBNRlhwN2VKZDNmckN1cGJCYmhGcUROVW5pRUhcL01Hd3NFRDN3N2VyTWlyUnZrRUczODFxRGFmeE0zVVRpbHZhQzQ2blVQcVR5WlwvTkdnNXQ1Z0tHR3J1M1dubUE3eFpFVUQ1Q2tcLzJwWE9rWHd5V2tCMDBjSVZLdUVZekJjeTlKUm8xY0owc2JaYTZmQ0RJcjZJRnpxZm9HZU4wajZwK2gxVDBUQVlUMW5WVkIwVHhCK0hQRmpPV1M2UnF6elBOMm9cL0hNTFZORzZ6RUpxc0NhNnA2RDZMMlJKTlwvSWhLNVFjSmhGMkp5RSttcE5YNjUzeU0yT3FLXC9Ra0lwRUI5RG5ZVT0iLCJtYWMiOiI5NDJmZmRkNGEyZGE5YTFhYjY1NDQzNDkwZDJhNzUxYmVmNWM2ZjljOWQyMmZmOGM1YzJhNjhiOGEzNmMwYjNmIn0=

             Tà Vô Nguyệt, rốt cuộc ngươi muốn lão tử đến đó để làm gì chứ, lần này phải nói chuyện cho rõ ràng rồi…

Ads
';
Advertisement