“Chuyện này tự ngươi xử lý đi, tóm lại, ngươi chỉ cần chứng minh năng lực trước toàn bộ người trong tông môn là được rồi. Nếu ngươi không bằng hai người kia, thì cả đời này cứ ở lại phòng tạp dịch đi là vừa!” Tà Vô Nguyện nhẹ nhàng phất ống tay áo, vẻ mặt lão ta lạnh nhạt, bình đạm lên tiếng: “Còn nữa, ở trước mặt bản tông chủ, đừng có không lựa lời mà nói, cả ngày chỉ biết đánh rắm, đây là cảnh cáo lần đầu, lần sau ta sẽ không tha cho ngươi dễ như vậy đâu, hiểu chưa?”
Bà nội nó, làm màu!
Trác Uyên bất lực sờ mũi, trong lòng hắn thầm suy nghĩ gì đấy,nhưng lại vô cùng thành thật mà gật đầu: "Biết rồi!”
“Vậy thì tốt, đã là đệ tử tạp dịch, thì mau bắt đầu quét dọn đi. Để bản tông chủ nhìn xem, ngươi có xứng đáng là đệ tử tạp dịch không?” Tà Vô Nguyệt cười gian, như thể đang chế giễu mà nhìn về phía Trác Uyên nói.
Đường đường là một thế hệ kiêu hùng, người đầu tiên quét sạch các thế lực lớn ở Thiên Vũ, dáng vẻ của hắn lúc làm công việc bình thường như dọn vệ sinh sẽ như thế nào nhỉ?
Trong lòng Tà Vô Nguyệt khẽ cười thầm, nhìn chăm chú vào hắn không rời.
Trác Uyên chỉ đành trợn mắt, trong lòng vô cùng tức giận, hắn vung tay lên, cây chổi lập tức từ trên cao bay lên, hắn khẽ rít gào một tiếng, trông rất có phong độ của một đại tướng. Một tia sáng vàng lướt qua chân, lau nhẹ trên mặt đất, tốc độ nhanh tới mức không thể nhìn thấy bằng mắt thường, trong thời gian ngắn đã qua lại hơn trăm lần.
Chỉ một lúc, đất đá bay mù mịt, tiếng xé gió vang lên, sợ bóng sợ gió, đột nhiên cả đại điện nổi lên một trận gió lốc màu vàng, rít lên từng hồi. Bụi bay mù mịt, trong phút chốc đã không thấy người đâu.
Khụ khụ khụ...
Tà Vô Nguyệt ho khan dữ dội, vội vàng che mũi lại, xua tay hét lớn: “Dừng lại, Trác Uyên ngươi mau đứng lại cho ta!”
“Ơ, tông chủ làm sao vậy?” Trác Uyên sững sờ, vội vàng dừng động tác trong tay lại, gió lốc trên trời cũng ngay lập tức dừng lại một cách đột ngột.
Tà Vô Nguyệt hung hăng nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt hiện rõ sự giận dữ, trán nổi đầy gân xanh, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Có phải ngươi cố ý không, làm gì có ai quét dọn như vậy bao giờ, ngươi tính đánh nhau à?”
“Hả... Quét như vậy không được á, rất sạch sẽ mà!” Vẻ mặt Trác Uyên vô tội, chỉ vào khu đất ba mẫu dưới chân hắn nói.
Chưa kể, nó thật sự vô cùng sạch sẽ, những phiến đá xanh trong hành lang không có một chút bụi băm nào. nhưng chỉ trong chớp mắt, phiến đá màu xanh kia bị hắn quét thành đá trắng.
Lông mày Tà Vô Nguyệt khẽ nhíu chặt lại, lão ta không còn gì để nói nữa, chỉ biết nắm chặt quả đấm, cắn răng nói: “Nếu không vì giữ ngươi lại sẽ có tác dụng lớn, thì chắc chắn bây giờ bổn tọa đã đánh ngươi chết. Được rồi, ngươi không cần quét dọn nơi này nữa, mau làm việc khác đi!”
“Được thôi!”
Trác Uyên cũng trở nên vô cùng hiểu chuyện, đặc biệt nghe lời mà quay người rời đi, nhưng lão ta chỉ vừa thả lỏng, thì lại nghe thấy một tiếng động lạ khác, là một bình sứ Thanh Hoa bị đập vỡ tan thành trăm mảnh.
Ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy cây chổi hắn kẹp dưới nách, vô tình lướt trúng cái bình sứ rồi đập nó tan tành.
Tà Vô Nguyệt đỡ trán, đầu đầy vạch đen.
Trác Uyên thấy vậy, vội vã xua tay nói: “Tông chủ đừng vội, để ta thu dọn cho!”
Nói xong, hắn vội vàng tìm kiếm những mảnh nhỏ kia. Nhưng mà hắn không khom người còn tốt, vừa khom người, cây chổi dưới nách hắn lại nhếch lên, lập tức làm cho một khối điêu khắc bằng ngọc suýt chút nữa thì đã bay ra ngoài, những tiếng vang ào ào nát thành từng mảnh vụn mà rơi xuống sàn.
Tà Vô Nguyệt khẽ nhíu chặt mày, hai mắt hừng hực ánh lửa, dáng vẻ như muốn ăn thịt người, hung dữ mà nhìn về phía Trác Uyên.
Nhưng trông rác Uyên rất có tinh thần trách nhiệm, hắn vội vàng xua tay, nói: “Không sao, tông chủ, để ta dọn cho!”
Chỉ còn lại một mình Tà Vô Nguyệt ngồi ngay ngắn trên ghế ngọc, nhìn theo hướng Trác Uyên rời đi, cả người tức giận đến mức muốn nổ tung. Lại nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, một bụng tức giận không có chỗ nào để xả, giận đến mức nghiến răng nghiến lợi…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất