Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Người đâu!”  

             Tà Vô Nguyệt ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng đầy phẫn nộ, trong mắt hiện ra vô vàn sát ý, không thể ngăn nổi mà toát ra ngoài nghi ngút.  

             Một người có vóc dáng nhỏ bé lật đật chạy vào, cảm nhận được sát ý lạnh lẽo ấy, người nọ không khỏi run rẩy, cuống quýt cúi đầu chắp tay nói: “Tông chủ, không biết vì việc gì mà người lại tức giận như thế?”  

             “Ngươi bị mù rồi sao, nhìn coi mấy thứ dưới đất là gì?” Tà Vô Nguyệt phất ống tay áo, lạnh giọng nói.  

             Người nọ run lên, dè dặt nhìn xung quanh mới phát hiện, trước đó, đại điện của tông chủ vẫn còn gọn gàng đẹp đẽ, nhưng giờ lại nhuốm đầy bụi bặm, đồ từ gốm sứ và ngọc đều đã vỡ vụn, cảnh tượng trông vô cùng bừa bộn.  

             Bất giác run rẩy giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, người nọ tràn đầy đau khổ, trong mắt mờ đục, nói: “Ặc... đây rốt cuộc là... ta không biết nữa, ta sẽ lập tức tra ngay...”  

             “Khoan đã!”  

             Người nọ muốn lập tức rời khỏi nơi này, chờ sau khi tra xong, bắt được tên đầu sỏ để lập công chuộc tội rồi thì mới dám trở về gặp lại tông chủ. Lúc đó, tông chủ cũng hả giận, không còn trút giận lên lão ta nữa.  

             Thế nhưng, lão ta còn chưa kịp cất bước, Tà Vô Nguyệt đã lớn tiếng gọi lại, lạnh lùng nói: “Ngươi không cần đi, ta biết ai rồi!”  

             “Hả, tông chủ, ngài biết rồi sao?” Người nọ bất giác kinh ngạc, đầu óc rối bời.  

             Nếu ngài ấy đã biết rồi, thế tại sao lại không giống lúc trước, đập chết tên đó từ lâu chứ, ta có đến cũng chỉ để thu xác mà thôi. Nhưng xem ra, hiện tại phải thu xác ở đâu mới được đây?  

             Người nọ ngó trái ngó phải, sự hoài nghi trong mắt mỗi lúc một gia tăng.  

             Hiểu được suy nghĩ trong đầu lão ta, Tà Vô Nguyệt không nói thẳng mà chỉ từ tốn nói: “Hôm nay có một tên tạp dịch tới quét dọn phòng của ta...”  

             “Đúng vậy, hắn chính là thứ ti tiện đó. Mụ nội nó, không muốn sống nữa rồi, thứ tay chân vụng về, dám phá hư đồ của tông chủ!”  

             Tà Vô Nguyệt chưa nói xong, người nọ đã giận dữ chửi rủa: “Tông chủ cứ yên tâm, ta sẽ đi tra rõ là tạp dịch nào làm, chắc chắn sẽ mang đầu hắn tới gặp tông chủ!”  

             Vừa nói vừa xoay người rời đi, Tà Vô Nguyệt bất lực lắc đầu, thét lớn: “Quay lại, ai kêu ngươi rời đi hả?”  

             Người nọ không khỏi rụt cổ, vội vã quay trở lại, cúi đầu đáp: “Ặc, tông chủ, còn có gì phân phó sao?”  

             “Đứng lại đàng hoàng cho ta, nghe bản tông nói xong đã!” Tà Vô Nguyệt lạnh lùng nhìn lão ta, gằn từng chữ một.  

             Người nọ vội vã gật đầu như gà mổ thóc, không còn dám nhúc nhích nữa.  

             Thấy thế, Tà Vô Nguyệt hài lòng gật đầu, ung dung nói tiếp: “Kẻ phá hư đồ của bản tông là tên đệ tử tạp dịch đó, bản tông biết, hắn tên Trác Uyên...”  

             “Tông chủ đã biết là hắn vậy càng tốt, ta lập tức gọi người đưa tiểu tử đó tới đây...” Lão ta đập tay một cái, lớn tiếng nói nhưng vào lúc trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Tà Vô Nguyệt thì không khỏi cứng họng, cái đầu dương dương tự đắc lại rục trở về. Cùng lúc ấy, lão ta lập tức giơ bàn tay lên rồi hung hăng tự tát vào miệng mình hai cái, trong chớp mắt đã đỏ ửng cả lên.  

             Vừa nãy tông chủ đã nói rồi, không được hành động tuỳ tiện, sao lão ta lại quên mất chứ, ôi, đáng đánh...  

             Tà Vô Nguyệt khẽ liếc nhìn lão ta, không trách mắng nữa mà chỉ tiếp tục nói: “Trác Uyên đó, tuy là kẻ gây chuyện nhưng... không ai được động vào hắn. Trái lại, tên khốn đã phái hắn tới quét dọn phòng của bản tông ấy, ngươi đi tra rõ cho ta, rồi giết chết tên khốn ấy!”  

             Vào lúc Tà Vô Nguyệt nói lời này, vẻ mặt lão ta vô cùng đáng sợ, giọng điệu càng vô cùng lạnh lẽo, khiến cho người nọ vừa nghe thấy đã run lên bần bật.  

             Có điều, thứ khiến lão ta khó hiểu đó là, trong chuyện gây sự này, sao lại phải truy cứu người phân phái nhiệm vụ sau lưng chứ? Đây là chuyện có một không hai từ trước đến nay.  

             Dẫu sao, trường hợp này xảy ra, về sau còn ai dám phái người đến quét dọn phòng cho tông chủ nữa, đoán chừng chỉ có thể rút thẻ sinh tử để quyết định mà thôi.  

             Thế nhưng Tà Vô Nguyệt không nói, lão ta cũng không dám hỏi, chỉ đành cúi người lùi từng bước ra khỏi cổng điện, chỉ để lại Tà Vô Nguyệt, trông như một con voi đang nhìn vào cảnh hỗn loạn trên đại điện, lửa giận trong mắt vẫn chưa thể nguôi ngoai...  

             Ở phía khác, phòng tạp dịch đã quét dọn cả một buổi sáng, coi như là đã hoàn thành trọn vẹn công việc, sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, tất cả mọi người đều về đây tập hợp, nộp lại dụng cụ.  

             Ba người Khuê Lang, Nguyệt Linh và Viên Lão kiểm tra lại số người, nhưng cuối cùng, tất cả mọi người đều đã về hết, chỉ có mỗi Trác Uyên là không thấy tăm hơi đâu.  

             Viên Lão khẽ nhíu mày, vẻ mặt có chút ưu tư, Nguyệt Linh và Khuê Lang liếc nhìn nhau, đều phát ra tiếng cười nham hiểm.  

             “Xem ra tiểu tử đó lành ít dữ nhiều rồi!” Khuê Lang cười lạnh, tà dị nói.  

             Nguyệt Linh cũng gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ gian xảo: “Tính tình tông chủ cổ quái, xoi mói đủ điều. Trước đó có rất nhiều đệ tử đã phải bỏ mạng vì không làm vừa lòng tông chủ. Tiểu tử đó mới đến đã đi quét dọn phòng tông chủ, sao lại không mắc lỗi được? Ha ha ha... đoán chừng tiểu tử đó không trở về được đâu!”  

             Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều bất giác cười lớn, tất cả đều là vẻ cười trên nỗi đau của người khác. Chỉ có Viên Lão bất lực lắc đầu, thở dài không ngừng.  

             “Nguyệt Linh, mặc kệ tên tiểu tử đó có gia thế như nào, nhưng chúng ta không tiện ra tay. Nếu đắc tội với tông chủ rồi mượn tay tông chủ giết hắn, ta nghĩ, trong Ma Sách tông này không có ai dám không đồng ý đâu. Hôm qua hắn chọc giận ngươi, có lẽ ngươi nên ngồi xem kịch vui rồi!” Khuê Lang cười nhạt, nói với Nguyệt Linh.  

             Nguyệt Linh nhẹ gật đầu, khoé miệng vui vẻ nhanh chóng cong lên!  

             Chính vào lúc này, một tiếng rống đầy giận dữ đột nhiên từ trên không trung vang lên, ai nấy cũng đều ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại chỉ thấy một bóng người nhỏ bé đang lơ lửng trên không trung đang bay đến chỗ bọn họ, người vẫn chưa đáp xuống mà tiếng phẫn nộ đã vang lên bên cạnh bọn họ: “Quản sự phòng tạp dịch mau ra đây cho lão phu!”  

eyJpdiI6IjlaK09sa29oSmszazNsSUVFdG9JNUE9PSIsInZhbHVlIjoidDZRMkdQcGRSOU53VUV4ekdvcGg4bU1SVTVSb1wvWEFHZUhvdm96aDJEek9BRXZ0RkprVXlOcW50Sm1ObENjbDFrRGRyN3ZGRjRrMitRSVwvZWplZGNia2ZTdTZWS3BOSUZmZzlXR21sQTRGRUozczNxbVNFSEJiK3JpRWNvN0o0NlZJVzNvTGZldzEyUE5rUnZhbUlpNVwvVDVCTmNqKzJMSFdHclpMXC9QRU9mNHY3WlpzM1A2bHU1Rkc0QmdWc3kxZjhmY0p2cElZWUlETXhSWHNwUVNIKytnMDU5bjhzQzZKNFwvaVR4T1RseTRUbHJBOG81SFJHSWRtSGFVcEdabVhZRHBhOFYwSGVJNjJiZFFSTGE5T3NWMEk4RUJHb3gxcWZXNEJXQ0hzM2todHNiN3YwTFFqVjZWRXgxWWEwNStuUTVSb2l0NFFnZVdhNW1wWUF4MW5tTTN2SklZZE5zQ2FQd2xMd3BuYXMzZzJBTVM2N0pQcVVCa0wyQTBzczdDZ0dIMjM3d2VsNnloMitteHZRVFNZNkNyZHdGS2REYzk4U3RpNkNoQ1Rhc0V4MDY2TEwya1h1WGdJeU92UHI1cEkwRGpOakRxSzB2a1dPNVdwTXphNVhZa1UyNUJNM29BVEZxNkt6OVdFWkFnVm8xZERRSW1ZVjk2elV1S0FDVWJXUCIsIm1hYyI6IjVlNDc2YTMxNWQ0MzI1YmM0N2MwMzk3ZmNlMDRmZjE5NDBjYjViNmNkM2M4MzkwNjY2NjQ1YWIxNjg2ZjY1ZmIifQ==
eyJpdiI6ImxzcjlyS2tYNUc5TEtjU1wvTzVIcFhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImVkYUJFSDBkdG13VUpod1ZYcjZaN3VRdWtxdEhIXC9Va1NSNkYxRm9rYWREVnBPZUdzaUg3OEdGUjVNRmpcL0ZLdHFUS1M3Zm5FRW1HaG00cXNxMnhcLzFcL1g0V2pWRHNQSlhYR1YwOHR6YnV0d3E0dDNxVE1ienllVGFHZzFxVHpFWW81QmhvMkJkTXVwYmZcL3FGY0s1ajFwdElcL2k2SVlFaWZ2QmpwYnJtYkRuY000SHFwOUltcnNmUDJHRE5kTVNCRk9jMlE1aW13OXpZOUdkeUZTMkxKY3RkWHBMVGpqaTVmUUkzVzVRYlhJOGVqK0k0XC9NY0V5aG5pcWJmNkgreFpFMDJUSGlDeDExUVhvRlVsYmdQOHJCZXpcL1V1MG1NZWdsOUUyaUwrd0VHbzlzN3A0TE1zbnkzU0doT3Z0WTVCeVVlOTZaMzg0TnpxeUNlZnMrMXBSXC9pYkk1dWFoanpvZlZ4cWtpM2dFSzhHT1lTUHJzOGpOcVZzRlBRVE5TZVVTSUJ6bFc2UlwvWTFNeWdYTTE0SFZOOFUwUnpLZlpzcHRpbDZiQ1lKZVJCT1haa2hick1EZThPYjgrOWZBM0tWOXB0Q1ZlS0hDVXJXS01Bc0wzQ2dBblI2dnFhN0lqUERwVHVlNm5NUFF2VkFyWDVyWDdnSnN4a0o1T3hDNmZiTlJOWmMrWWVZXC9ob0kyTlo2YWZXRjZYbDdDRVNYd1ZQWVRIQ1hmOG5weGJZa2pKaG41Qk44VVNIOWVTaFwvbjJMWmE4cHNGNXh0a2tYa0RRbEZuVGZpYmc4SkRoRmdvTXpkMzBxV3pXdW9ZNDBCNHcwZlI4YVRpQngwbDk2blpKVWM2a3E1WjB2TXJ5OUdXRG9PVkJPUHh4aWs1YTZDTktzbnFQYWw3S2JrNlhkZWx0dXYrMzlmWlpcL1h1QXhoWVFCM3pmaUNkclZSSGR1S0Zud2VvXC83Vm1NcUtkVXVCY1pJdlIyTXZHNXJ4eTQ0Q1VRPSIsIm1hYyI6IjNlOWVjZTVjYTAyNjZiYmIyNmQ4YjIyMjczMDk5ZTMzMTZmNmE1NGUwY2U3YzE2MjI2Y2Y0Y2I5ZTA0MTY0MTUifQ==

             “Ừ, chắc mẩm là thế rồi. Chỉ là để giết chết tên tiểu tử thối đó mà hại chúng ta bị chửi mắng, đây rốt cuộc là lỗ hay lời nhỉ?”

Ads
';
Advertisement