“Ha ha ha... với chúng ta mà nói thì là lỗ rồi, nhưng với tiểu tử đó, lại là lời. Ngươi nghĩ xem, cái mạng quèn của tên tiểu tử đó lại khiến cho hai đại cao thủ Thần Chiếu của chúng ta bị chửi mắng, đó là phúc lớn của hắn đấy, ha ha ha...” Nguyệt Linh nhìn Khuê Lang, cười lớn.
Khuê Lang cũng nhìn Nguyệt Linh, liên tục gật đầu cười khẽ: “Nói đúng lắm, nói đúng lắm, ha ha ha...”
Thế là, cả hai không kìm được mà nhìn nhau cười lớn, cho đến khi Tôn Quản gia đến gần thì mới dừng lại!
“Tôn Quản gia đại giá quang lâm, không thể tiếp đón từ xa. Lão hủ là Viên Hưng Cương, chính là quản sự của phòng tạp dịch này...”
“Cút, chuyện của phòng tạp dịch, lão phu còn không biết à? Ngươi chỉ có tiếng mà không có miếng, gọi Nguyệt Linh với Khuê Lang lại đây gặp ta!” Viên Lão vừa lên trước nghênh đón, Tôn Quản gia đó đã phất ống tay áo, lớn tiếng mắng.
Hết cách, Viên Lão chỉ đành rụt đầu, lùi về sau.
Nguyệt Linh và Khuê Lang trông thấy, vội vàng lên trước cúi người lạy nói: “Tham kiến Tôn Quản gia, không biết lần này Tôn Quản gia tới đây là có điều chi muốn phân phó?”
“Phân phó? Ta nào dám chứ! Nếu lão phu lại phân phó các ngươi làm việc, chắc sẽ bị các ngươi liên luỵ tới rơi đầu quá!” Tôn Quản gia bất giác giận dữ quát, tức tối chửi ầm lên: “Rốt cuộc các ngươi đã phái thứ đệ tử gì tới quét dọn đại điện của tông chủ thế, không những tay chân vụng về qua loa mà còn phá hư cả đồ của tông chủ. Lúc lão phu vào trong xem xét, cả đại điện suýt chút thì đã bị hắn phá huỷ rồi!”
“Phải, là chúng ta phạm phải sai lầm, xin Tôn Quản gia và tông chủ bớt giận!” Khuê Lang và Nguyệt Linh mạnh mẽ dập đầu, vẻ mặt khổ sở, nhưng trong lòng lại đang nở hoa.
Theo như Tôn Quản gia kể lại, chắc chắc tên tiểu tử đó đã phạm phải hoạ lớn, còn sống được sao?
Thế là, sau khi Nguyệt Linh khiêm nhường tạ tội, nàng ta lập tức dè dặt hỏi thăm: “Tôn Quản gia, hiện tại chúng ta lập tức đi xử lý sạch thi thể rồi quét dọn lại đại điện lần nữa nhé!”
“Xử lý thi thể? Xử lý cái gì, ta có nói trên đại điện có thi thể à?” Tôn Quản gia nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía hai người.
Hai người không khỏi ngây ra, ai nấy chẳng hiểu cái gì.
“Lẽ nào... tông chủ đã đánh hắn nát vụn, chết không toàn thây ư?” Nguyệt Linh chớp chớp đôi mắt to mờ mịt, có chút phấn chấn chờ mong mà nói.
Tôn Quản gia bất giác cười lạnh, dường như đã thấy rõ tâm tư của hai người, khinh miệt nói: “Các ngươi nằm mơ đi, tiểu tử đó chạy rồi, vốn không còn ở điện tông chủ nữa đâu!”
“Cái gì, chạy rồi?”
Hai người không khỏi ngớ người ra, khẽ liếc mắt nhìn nhau, cả hai không nhịn được mà thầm tặc lưỡi. Đụng phải hoạ lớn như vậy mà tiểu tử đó còn chạy được, thật đúng là không hề đơn giản.
Thế là, Khuê Lang vội vã ôm quyền cúi người, nói lớn: “Tôn Quản gia yên tâm, hắn chạy không thoát đâu, ta lập tức dẫn hết người lục soát kỹ càng, tuyệt đối không quấy rầy tới các sư huynh đệ trong ngoài phái, khiến đại gia phiền hà...”
“Lục cái gì mà lục, đó là do tông chủ để hắn chạy, tông chủ không truy cứu lỗi lầm của hắn!” Tôn Quản gia khẽ nhíu mày, giận dữ hét lên, phất ống tay áo.
Keng!
Trong đầu như vang lên tiếng khua chiên gõ trống, Nguyệt Linh và Khuê Lang ngây người ra, liếc mắt ngơ ngác nhìn nhau, quả thực là không thể tin nổi.
Tôn Quản gia bất giác cười lạnh, sao lão ta không nhìn ra tâm tư của hai người chứ, không khỏi cười giễu nói: “Ta ở cạnh tông chủ nhiều năm như vậy rồi, cả lão phu còn khó có thể tin được quyết định đó của tông chủ chứ huống chi là các ngươi. Thế nhưng, đây là mệnh lệnh của tông chủ, tên đệ tử tên Trác Uyên đó, không ai được phép đụng vào. Thêm nữa, hôm nay là tên khốn nào đã phái tiểu tử đó tới quét dọn đại điện của tông chủ, ra đây cho lão phu, tông chủ muốn trút giận!”
Lời của Tôn Quản gia tràn ngập sát ý, truyền thật xa vào giữa đám đệ tử.
Nguyệt Linh và Khuê Lang không khỏi run lẩy bẩy, trên đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.
“Trương Phú Quý, ta bảo ngươi đến quét dọn phòng ngủ của tông chủ, sao ngươi lại bảo Trác Uyên đi?” Tròng mắt Khuê Lang đảo trái đảo phái, đột nhiên chỉ vào tên một đệ tử trong hàng, hét lớn.
Trương Phú Quý ấy không khỏi sững sờ, bị dọa đến run rẩy cả người, vội vã lên tiếng giải thích: “Không phải... hôm nay ta đến dọn dẹp phòng của Thạch Cung phụng mà...”
“Câm mồm, ta bảo ngươi tới quét dọn phòng ngủ của tông chủ, ngươi lại bảo Trác Uyên đi là thế nào? Lẽ nào ngươi không biết rằng, phòng ngủ của tông chủ phải do đệ tự lão làng có kinh nghiệm phong phú mới được đi dọn dẹp sao, hắn là người mới tới, vụng về tay chân, chẳng phải đã gây họa rồi sao? Dám lừa gạt người mới, còn khiến cho tông chủ nổi giận, tội không thể tha, đi chết đi!”
Bụp!
Đến chết hắn ta vẫn chưa hiểu nguyên do tại sao lại bị hai vị lớn tuổi này giết chết...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất