Phịch!
Thi thể của Trương Phú Quý nặng nề ngã xuống, thất khiếu chảy máu ồ ạt, đôi mắt vô hồn trợn to như không cam lòng, vô tri vô giác.
Những đệ tử tạp dịch vội lùi về sau vài bước, bị dọa đến mức không dám nói tiếng nào.
Khuê Lang chắp tay khom người nói với vị Tôn chấp sự kia: "Khởi bẩm chấp sự đại nhân, tại hạ đã xử quyết tên đầu têu tại chỗ, mong đại nhân hãy ra chỉ thị!"
Tôn chấp sự liếc mắt nhìn hắn ta, vốn cũng là một con cáo già, sao lão ta có thể không nhìn ra điểm mờ ám chứ, chỉ là không muốn hỏi nhiều. Lão ta khẽ cười lạnh, lên tiếng cảnh cáo: "Nguyệt Linh Khuê Lang, thuộc hạ của các ngươi làm gì lão phu không muốn quản nhiều, nhưng chớ có để ảnh hưởng đến công việc của tông chủ, nếu không..."
Tôn chấp sự híp mắt, sát khí lượng lờ, hai người đồng loạt run rẩy trong lòng, khẽ liếc nhìn nhau, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Rốt cuộc Trác Uyên này rốt là thần thánh phương nào mà cả tông chủ cũng không dám tùy tiện động đến chứ. Tuy rằng đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng dựa vào tính khí của tông chủ thì...
Nghĩ đến đây, lòng hai người lại càng nặng thêm.
Thấy họ có vẻ đã nghiêm túc hơn, Tôn chấp sự nhẹ nhàng vung ống tay áo, ung dung nói: "Tốt lắm, tội đồ cũng đã đền tội, lão phu cũng nên về điện phục mệnh rồi. Hai người các ngươi liệu mà thu xếp ổn thỏa đi!"
Vừa dứt lời, Tôn chấp sự dậm chân phi thân lên.
Hai người vội khom người, cung kính nói: "Tôn chấp sự đi thong thả!"
Đợi đến khi lão đầu kia đi khuất bóng, họ mới đứng thẳng người nhìn nhau, ai cũng sợ hãi không ngớt.
Lúc này Viên Lão mới chạy lon ton đến trước mặt họ, mỉm cười nói: "Hì hì... Lão hủ nói rồi mà, đã bảo Trác Uyên kia không phải người thường..."
"Cút!"
Lão ta chưa nói hết câu thì đã bị hai người trợn mắt quát. Viên Lão bèn rụt cổ lui ra sau.
Sau đó, họ sai người xử lý qua loa thi thể của Trương Phú Quý, những người khác cũng giải tán rồi chờ trước phòng tạp dịch, nhìn con đường xa xa trông ngóng Trác Uyên trở lại, ai cũng mang vẻ mặt phức tạp.
Nhưng chờ lần này lại chờ từ lúc mặt trời lên cao ba sào đến lúc chạng vạng hoàng hôn. Cuối cùng đến gần nửa đêm, Trác Uyên mới nhởn nhơ gánh cái chổi lớn trên vai, nghênh ngang mà trở về.
Nguyệt Linh trông thấy từ xa thì không khỏi nghiến răng tức tối trong bụng, xông lên phía trước rống to: "Trác Uyên, ngươi đi đâu mà giờ này mới về hả? Bộ không biết quét dọn xong là phải quay về tập họp sao?"
"Biết gì đâu? Các ngươi đâu có nói?" Trác Uyên khẽ nhíu mày, lên giọng cây ngay không sợ chết đứng.
Nguyệt Linh bỗng dưng đuối lý, sờ mũi ngượng ngùng, trao đổi ánh mắt với Khuê Lang, hai người hết ý kiến. Thật ra lúc bảo hắn đến quét dọn phòng cho tông chủ, hai người vốn đã không muốn để hắn quay lại, cho nên chẳng nói cho hắn mấy lời nhảm nhí đó làm gì.
Nhưng giờ hắn không chỉ trở lại mà còn mang theo một sự thật vô cùng chấn động. Tiểu tử này không chỉ có lai lịch thâm hậu, hơn nữa còn thâm hậu đến mức cả tông chủ cũng không dám động đến hắn, quả là sâu không lường được.
Lúc này, hai người lại nhìn vào ánh mắt của Trác Uyên, vẻ mặt vừa hoài nghi vừa sợ hãi.
Muốn cho tiểu tử này một trận coi như giáo huấn, nhưng lại sợ thế lực sau lưng hắn làm khó dễ. Đối mặt với dáng vẻ mũi hếch lên trời, mắt cao hơn đầu trông cực kỳ thiếu đánh của Trác Uyên, hai người nhất thời tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào cho phải.
Khuê Lang cố gắng nén lại lửa giận trong lòng, cân nhắc một chút, hắn ta lên tiếng: "Ừ... Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, chưa hiểu chuyện nên bọn ta bỏ qua cho ngươi lần này. Nếu có lần sau nhất định sẽ phạt nặng!"
Dựa theo tính tình của Khuê Lang, hắn ta không bảo vặt đầu mà chỉ bảo là xử phạt, có thể thấy hắn ta đã chịu nhượng bộ phần nào, không dám động đến Trác Uyên nữa.
Trác Uyên khẽ nhếch mép cười lạnh, trong lòng đã sớm tỏ tường, nhất định là Tà Vô Nguyệt đã cho người truyền tin nên mới có thể đè đẹp thái độ ngông cuồng tự đại của hai kẻ này.
Sau đó, Trác Uyên cũng chẳng để ý nhiều làm gì, chỉ thuận theo ý Khuê Lang mà nói: "Ừ, lão tử chờ ngươi xử phạt!"
Nói xong, hắn còn thản nhiên đi vụt qua khoảng trống giữa hai người, khinh thường ra mặt, chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.
"Này, cho hắn mặt mũi hắn lại không cần, rõ ràng hắn là đệ tử tạp dịch dưới quyền chúng ta, vậy mà mới đó đã lên mặt như vậy rồi!" Khuê Lang khẽ nhíu mày lại, suýt chút thì hắn ta đã hộc máu tức chết rồi.
Nguyệt Linh cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn cố nén lại, lạnh lùng nói: "Khuê Lang, lai lịch của tiểu tử này rất bí ẩn, giờ vẫn chưa thăm dò lai lịch của hắn, chúng ta tạm thời không nên động thủ. Đợi đến khi điều tra rõ thân phận của hắn rồi thì chúng ta hẳn giải quyết vẫn chưa muộn!"
Khuê Lang gật đầu nặng nề, mũi vẫn thở ra hơi nóng.
Kể từ khi đó, lúc các đệ tử phòng tạp dịch làm nhiệm vụ, hai người không còn phái Trác Uyên đi quét dọn phòng tông chủ hay phòng của các trưởng lão chấp sự nữa, ngoan ngoãn cực kỳ.
Lai lịch của vị này rất thâm hậu, xông ngang đánh thẳng, không sợ trời không sợ đất cũng không hề gì. Chỉ sợ hắn gây tai họa rồi để hai người bọn họ chịu oan ức mà thôi.
Bây giờ Nguyệt Linh không còn dám chơi xấu với Trác Uyên nữa, chỉ mong Trác Uyên đừng gây rắc rối cho nàng ta là được. Thế là mỗi khi phân công nhiệm vụ, bọn họ toàn đuổi Trác Uyên đến mấy chỗ khỉ ho cò gáy hiếm người qua lại.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất