Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Như là nghĩa trang các đời tông chủ này, trước sơn môn chỉ có hai đồng tử ngoại môn đón khách ở mấy chỗ như quảng trường hay cổng lớn thôi.   

             Hắn có thể thỏa sức náo loạn tại nơi này mà không lo gây ra tai họa, có chăng cũng chỉ là vài chuyện lông gà vỏ tỏi, không liên lụy đến tập thể!  

             Hắn có thể âm thầm tu luyện tại phòng tạp dịch này, vờ như bản thân có lai lịch khó lường để người khác không dám quấy rầy. Lại còn có một lão đầu tâm cảnh cao thâm luôn tìm hắn đàm đạo. Ngày tháng trôi qua thư thái miễn bàn, đây đích thị là một chốn nương tựa mà hắn hằng mong ước.  

             Còn khi phòng tạp dịch gặp phải vấn đề thiếu thốn tài nguyên tu luyện, ha ha ha... Đừng quên rằng hắn chính là phú hào nhé, thiếu gì thì thiếu chứ hắn mà thiếu tiền sao?  

             Lúc Trác Uyên đang sống ung dung tự tại, sự kiện trọng đại nhất của Ma Sách tông đang lặng lẽ mở màn vòng đấu ngoại môn. Nhưng mà mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến hắn cả.  

             "Khụ khụ khụ... Võ đài của trận đấu ngoại môn lần này sẽ do phòng tạp dịch chúng ta dựng, mọi người nhớ làm việc cho nghiêm túc, nếu trận đấu ba ngày sau có bất trắc gì thì... Ha ha, các ngươi gánh không nổi đâu!"  

             Tại một vị trí trống trải trên quảng trường, Khuê Lang, Nguyệt Linh và Viên Lão đứng thành một hàng nhìn đám đệ tử tạp dịch, bỗng Khuê Lang đanh giọng quát lớn.  

             Không ngờ vừa quát một câu, một giọng nói khinh thường bỗng chốc vang lên từ trong đám người nọ: "Xì, đánh thì cứ đánh đi, để ý nhiều vậy làm gì. Bộ không có võ đài thì đánh không được sao? Nếu vậy đám đệ tử ngoại môn kia đúng là đồ ăn hại! Còn chẳng bằng đấu trường Tu La của phòng tạp dịch chúng ta, có thể chém giết bất cứ lúc nào!"  

             Phụt!  

             Mọi người đều bụm miệng nín cười.  

             Còn ai quen với giọng nói này hơn bọn họ nữa? Không cần nhìn cũng biết. Dám công khai chống đối hai vị đại lão phòng tạp dịch này, lại còn rả vẻ con ông cháu cha, ngoài Trác Uyên lai lịch bí ẩn kia ra thì còn ai vào đây nữa ?  

             Cũng vì lai lịch quá bí ẩn nên hai đại lão nọ một khi chọc phải vị con ông cháu cha ngang ngược này thì chẳng khác gì chó cắn phải nhím, muốn ra tay cũng không biết nên bắt đầu từ đâu!  

             Chuyện tương tự mà Trác Uyên cũng đã từng làm nhiều lần trong suốt hai tháng qua, là thường xuyên chọc hai người kia giận đến nghiêng mắt lệch mũi, nhưng mà cũng hết cách.  

             "Trác Uyên, bộ không nói nhảm vài câu thì mẹ ngươi sẽ chết à?" Khuê Lang nghiến răng giận dữ nói.  

             Trác Uyên thờ ơ nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Ừ đấy!"  

             Khuê Lang chợt khựng lại trong giây lát, nhìn vào ánh mắt của Trác Uyên, độ nhiên hắn ta muốn khóc ghê gớm. Thân là đầu lĩnh phòng tạp dịch, thế mà từ khi ông trời phái tên này đến, hắn ta chẳng còn lại chút mặt mũi nào. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, khí thế ngang ngược ngày nào của hắn ta đã bị thổi bay chẳng chừa lại gì!  

             Chắc chắn tiểu tử này chính là tổ tông của hắn ta!  

             Nguyệt Linh đỡ trán lắc đầu bất lực, không khỏi thở dài trong lòng, hối hận đến tổn thọ mất.  

             Khi không nàng ta cũng chẳng muốn tìm tiểu tử này làm gì cho phiền, nhưng hắn cứ thoắt ẩn thoắt hiện, liên tục gây phiền toái khiến cho hai người sắp tức chết đến nơi rồi.  

             Thật không biết vị trưởng lão hay tên Cung Phụng nào cứ khăng khăng nhét hắn vào phòng tạp dịch của bọn họ làm gì, ngài cứ cho hắn vào ngoại môn cũng được mà!  

             Nhưng bọn họ biết tên này sớm muộn gì cũng sẽ thăng tiến, rời khỏi chốn này. Nhưng năm nào tháng nào thăng tiến thì mới là vấn đề.  

             Bọn họ không muốn sống chung với tiểu tử này thêm một ngày nào nữa...  

             Hai người khẽ híp mắt, đồng loạt trừng mắt lườm nguýt Trác Uyên, nhưng nhìn thấy điệu bộ trơ như phỗng của hắn, họ cũng chỉ đành thở dài, liếc nhìn nhau mà lắc đầu đầy bất lực.  

             Viên Lão thấy vậy, lão ta chỉ biết ngửa mặt mỉm cười, khóe miệng khẽ cong lên một cách thần bí.  

             "Cha!"  

             "Tỷ Tỷ!"  

             Ngay lúc này, bỗng từ đâu vang lên hai tiếng gọi thanh thúy. Mọi người bất ngờ khựng lại vài giây, quay đầu nhìn thì thấy bóng dáng của hai người trẻ tuổi đang chạy vội về phía bọn họ.  

eyJpdiI6Im1WajVPWWJoR2lzQlhEVzdteFRSTmc9PSIsInZhbHVlIjoiQ00wRjRWeWIxSU5uZzQrTXQyaEZMOHg4ZTg4b0UzdHJCVU1BXC90N1UrVFZtQytxWlNHQ2psRFBUczBKWDBOTWt4b2h2U2Jzb1FiREZ2cTJJQnlWQkl4c3F3VWs2QzViTjlFeGIzYmpUYWhDUFB3RnBcL2Q0R1VER1BqQWk0RFh4REljcFdkekd5b1pwQVVURWVndlF5RGgrdG9sOUZnOVwvRHV6NzhCMWtTZU9NejBoc2ZcL3RzVyswcnFVTmdPcnIwXC9SQVBUdnVtRmIrSzFINndhNDRZTVpHcUVrbW44ZnJ0Q0pPeFpkOXJCeEZzXC9jUGx0OHZldk1lc0x5R3J0WDVKS1FOa2xOZHJDdHdHZVwvazFKZHdTVWtXZmtXTUFicStiZk8zYlBSRGM0THZMVzBmd0xaXC9ERUdQSWUrMHN4Mmh4Q1FkZmFwVWVPalRRMVh5c3BES0hUbTZwMGFwT2xYWGVXOGdcL3lEaE5jWGYwcURHQ0JsTFlaTzFqVXFuc3BIVk5VcnVKa0M0NnBMSHFCcnBJZEhcL3JNODByb25sME5PczlKS0tSS1krZTRTZHBJU0lEOTEwZ3BwbWJ0dEFIMVVJSXhRbktuVnFNeDdyZldNbDNTUDdMU1lQVkNOeTh5enVHZUw0RTNLSlZvek5ZZDRJdks4a1FaS0JjeG1WTEtSc0p0TWtWOCs4R1lFTHVDZzlWSXRiZ0VCZU8rMktYZDJEdTJnbnVheDFwdG5wRUpXc0YwNUs5U2xJS2pFeUgydWF3S29YSDJJQldBeFVDd3doa2FzdkFWUzZOKytINVBOVW41MGZRYldobTNpV0JTelFBbjZ4d2tkTWdiK3liNWxnZml1TmJFb3hnQ3NNTHpPNUpVTmh6bkV4aGYxd0JxYUtoVHB6QW9yY2ZUa2F0eFhnUTRocGhDRjRneUJVZ3AxR0dDUVFqRTIrTks2WFBZeVBvOEZlM3hzdkp6VE5sTDFjOUozUXRrMyt1TGpWOD0iLCJtYWMiOiJhOTRmOTk4ODA5ZTYyYTQ0MGEyZTA4YzIzODQ5ZDMyOTdlYzJjZGJmNzhlMmZhNWY1YjM2ZGE0Zjg2NmFkOTIyIn0=
eyJpdiI6Ik16WGsxd3NlbWFURFhTRjJMK0s1UGc9PSIsInZhbHVlIjoicGpuaWZtbXB5UVU0UmlNV0U4bkZjK1pWRGl1WHkzdWt2UWZBN01GYkVTVVpzem82THVYbEF6KzQwRXRpTldOeERcLzdLMlRmWWFHUFRmS0o4bU5XMEZiYnhnajVtajMyUEg2N1pZZHJyT0FDMUJTaWFNZ2M4VU5JQk9RTnE0M3VPVktHSDJGU3h6b2JDSUdZWWY2dVBqWldxT2NCZVpTcnNPYTFBWHNTYkF3WElaVTRqSkIrczBtQXN6RDFVUGJiYklDMDFHME1KTWUrbUJtcGZKTUN4WnJNU1wvSnU0QUM3akREY2ZDY1pLU2pIMEIyWTY5dGRhNkxyTHN5Q2tCOFM3SWNcL3dmbitpazVSQThQZGE3aTlPb3V0OWozMnF4NUZVZ2RxNjNOZlhPWGdpVlBSMWZDd3VSM2RrcXZDRmJqWXNZVWlEcFNjZTJUeEdXS0lOWUxrS3hFOGQzTEFQSkR1WXhSK1BmdCt5TjlZY2ZHVUNrNWx3UmJuQmxWdmJrNDhwWkxpcTliOWZQaXdSTjB1eWp5WjZTY3BOWWFxT05uYjl1TlFhUmNydjJUWExja2NINzRCU3hGU3lkdGJPUjNoWEFwajBkNWlcL1o5SWVCWVhqeTd3QjZlbENCTERxWWFUUDBMRUhNaERmaWNmQ0pGWVBYbHhqM3Z0Q01sSHFrcVdYUVBMQmRPU083VlBsWHRIbnN5ZDNVXC82RUpuc3BJbXNTaGh6SWFsSkRWVHpJMm12SE5WVzNPN0ltMFo1c2ltVXRkXC9KM3JwNUxNWjRNbGFHclBvbitKUT09IiwibWFjIjoiNGE4ZmU2MmZiOTBlMWQzYjQyOTUwZTg5ZDM2YWU3YjFlZDRlNjA5ZmJkN2RhYTY0NDFiNGQ3MjBjNGJkMzNkZiJ9

             Sao vậy? Còn chưa khỏi à...

Ads
';
Advertisement