- Ý của ta là, ta đã tiến tới Thánh Vương.
Khương Phàm lại hạ giọng, ý vị nhắc nhở sâu xa.
- Ta biết.
Thiên Hậu quái dị nhìn hắn, cái biểu tình này là gì? Làm sao lại như tên trộm!
Khương Phàm xấu hổ cười cười, lôi kéo tay Thiên Hậu đi đến bên cạnh, chỉ điểm Thiên Bằng bọn chúng không cần loạn nhìn, nói nhỏ:
- Thu xếp tốt bọn Cự Côn, chúng ta không phải nên làm chút chính sự rồi?
- Chính sự gì? Chàng muốn cùng ta thảo luận cục diện Thương Huyền? Không nôn nóng, bọn người Quang Mang Thần Điện đã bị bóp cổ, trong thời gian ngắn không còn dám mạo phạm chúng ta.
- Cục diện Thương Huyền là rất quan trọng, nhưng chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn.
- Rốt cuộc chàng muốn nói cái gì?
Nha đầu này thật không rõ?
Khương Phàm hạ miệng, nói nhỏ:
- Ta là Thánh Vương, lại không sinh hài tử... ừm... Liền không có cơ hội.
Thiên Hậu nao nao:
- Chàng thấy ta rất nhàn sao?
- A? Không phải... Ta nói là... Tranh thủ lúc rảnh rỗi. Ta đây không phải muốn hài tử đầu tiên là của ta với nàng...
Khương Phàm giữ chặt Thiên Hậu tay, đang muốn tỏ tình, Thiên Hậu lại tránh khỏi tay của hắn:
- Còn không phải thời điểm.
- Lại không là thời điểm, liền không có cơ hội.
- Ta không có tâm tư kia
Khương Phàm lại nâng tay Thiên Hậu lên, chăm chú lại trịnh trọng nói:
- Chúng ta kiên trì đến bây giờ, đã có thể nhìn thấy hy vọng, nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút, không cần luôn luôn khẩn trương như vậy. Kiếp trước chúng ta không có hài tử, kiếp này ta không muốn để lại tiếc nuối.
Thiên Hậu nhìn ánh mắt của hắn, thật lâu không nói gì.
Khương Phàm bị đôi mắt sáng ngời của nàng nhìn mất tự nhiên, lẽ ra là thâm tình tỏ tình, nhưng giống như không ngọt ngào hạnh phúc như trong tưởng tượng.
Hướng Vãn Tình, Kiều Hinh các nàng cũng không có đi xa, cẩn thận trốn ở trong rừng cây, vểnh đầu lên nhìn quanh.
Dạ An Nhiên vậy mà lại thoải mái đi mất, không biết Thiên Hậu muốn làm sao thu thập Khương Phàm, bọn nàng mong mỏi Khương Phàm rõ ràng tình cảnh của hai tỷ muội kia, chờ đợi hình ảnh Thiên Hậu giáo huấn Khương Phàm.
Nhưng... bầu không khí nơi đó không có ấm áp hay làm quái giống như các nàng tưởng tượng.
- Nếu như thực sự không có tâm tư...
Khương Phàm lúng túng lắc đầu, buông ra tay Thiên Hậu,
Thiên Hậu nhìn nam tử trước mặt, giọng rất bình tĩnh, lại vô cùng nặng nề:
- Ta trùng sinh trở về, không phải tranh thủ tình cảm cướp đoạt tình yêu. Hài tử, ta không có vấn đề, địa vị, ta cũng không quan trọng. Bởi vì ta vĩnh viễn không quên được, ngày chàng chiến tử ấy, cảm giác đau nhức ta khắc cốt ghi tâm ấy.
- Ta vĩnh viễn quên không được, hình ảnh chàng tan xương nát thịt trong những tiếng reo hò tận tình của bách tộc Thiên Khải cùng tiếng chư tướng thần triều tuyệt vọng gào thét. Bởi vì ta vĩnh viễn quên không được, hàng tỷ dân chúng của Vạn Thế Thần Triều cả nước tế thiên bi tráng như thế nào. Ta cũng không quên được, mảnh áo trắng đau khổ chờ đợi một ngàn năm dưới vực sâu đáy biển kia.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất