- Vạn Thế Thần Triều một ngày không có trọng lập Thương Huyền, ta một ngày không được ngủ yên. Bách tộc Thiên Khải một ngày không có trả giá đắt, ta... Chết cũng không nhắm mắt. Chàng muốn hài tử, tìm ai cũng đều được, ta có thể chấp nhận, nhưng ta... Thật sự làm không được. Tha thứ cho ta... Được không?
Thiên Hậu nhón chân lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi Khương Phàm, lại sau một khắc tuyệt nhiên quay người, đi về chỗ Thiên Bằng và các khế ước thú đang chờ đợi ở nơi xa.
Cho đến giờ phút này, đôi mắt thanh lãnh của nàng mới nổi lên mông lung.
Ta yêu chàng.
Ta yêu chàng tha thiết.
Nhưng ta còn khiêng trách nhiệm, còn cõng tội nghiệt, ta chuyển sinh mà đến, không cầu gì khác, chỉ có báo thù!
Ta muốn tái nhập Thiên Khải, giết hết bách tộc Thiên Khải.
Ta muốn để tiếng của reo hò bọn hắn tại ngàn năm trước, biến thành tiếng kêu rên tuyệt vọng vào ngàn năm sau.
Ta muốn để tiếng gào thét vang vọng ngàn năm bên tai ta, bình tĩnh lại.
Chư tướng Thần triều cùng hàng tỷ dân chúng được nghỉ ngơi, là kỳ vọng cuối cùng đời này của ta.
Luân Hồi Huyết Sư nói:
- Nếu như ta nhớ không lầm, Thiên Hậu từng nói qua nơi đó đang bị Hoàng đạo các phương giám sát. Sau khi bổ Vạn Đạo Thần Giáo, nơi đó còn tiếp nhận Quỷ Chủ trừng trị, còn có thể đang bộc phát chiến tranh. Chúng ta vượt qua lúc này, chẳng phải là dễ dàng bị tiếp cận?
Khương Phàm nói:
- Bảy năm, nơi đó hẳn là đã kết thúc. Các ngươi đi qua nhìn tình huống một chút, cố hết sức tránh khỏi giám sát, nếu có thể liền đưa quan tài đá trở về, nếu như không thể được, các ngươi không nên mạo hiểm. Nhưng, chỉ cần lấy được quan tài đá, liền không được tiếc cái giá trả lại!
- Nếu ngươi đã kiên trì, ta sẽ nỗ lực hết sức.
Luân Hồi Huyết Sư rất không nguyện ý mạo hiểm, nhưng Khương Phàm đều đã tự mình đi tìm tới, chỉ có thể thỏa hiệp.
- Sao chàng lại chạy tới nơi này?
Kiều Hinh tìm được Khương Phàm vừa rời khỏi bộ lạc Huyết Sư, trông mong quan sát huyết khí tràn ngập ở trong đó, thể hiện hơi có vẻ đau đớn.
Nàng không có ý kiến đối với Luân Hồi Huyết Sư, chỉ là chịu không được huyết khí âm trầm mà bọn chúng kiến tạo.
- Cùng bọn chúng làm vài việc.
Khương Phàm nhìn thấy Kiều Hinh đáng yêu mỹ lệ, tâm tình thoáng chuyển biến tốt đẹp.
- Chàng và Thiên Hậu cãi nhau?
Kiều Hinh kéo Khương Phàm lại, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
- Cãi nhau? Không có, chúng ta đang rất tốt mà.
- Thiếp nhìn thấy hai người...
- Nàng nhìn lén?
- Hì hì, thiếp đây không phải đang quan tâm hai người sao.
- Ai...
Khương Phàm nắm tay Kiều Hinh, đi trong rừng cây rậm rạp thanh thúy tươi tốt, lắc đầu nói nhỏ:
- Nàng vẫn không có đi ra khỏi từ trong cơn ác mộng diệt quốc, trong nội tâm, trong suy nghĩ, trong miệng của nàng tất cả đều là báo thù, thậm chí nàng xem thần triều tế thiên như tội lỗi mình. Ta cho rằng hoàn cảnh sinh hoạt tại Đại Diễn thánh địa có thể chữa trị nỗi đau đớn của nàng, ta cho rằng ta liều mạng chinh chiến, có thể làm cho nàng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng nàng...
- Nàng còn ở lại trong quá khứ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất