Lam Tuyết Giang nhíu mày, quả nhiên là thế. Cô luôn cảm thấy Lam Tâm Như không tốt lành gì, nhưng lại không nghĩ tới Lam Thiên Hàn lại hạ mình chạy tới khu nhà cũ nát này, có thể thấy được nhất định là Lam Tâm Như đã thêm mắm thêm muối rất nhiều.
"Làm cái gì đó, lấy nhiều người ăn hiếp ít người à!" Trương Nhất Hàm chạy đến bên cạnh Lam Tuyết Giang.
"Chuyện của nhà chúng tôi, cô gái nhỏ đứng qua một bên đi!" Lại Vân đưa tay đẩy Trương Nhất Hàm ra, giọng nói sắc bén.
Trương Nhất Hàm không có đề phòng, dép lê loạng choạng muốn ngã, Lam Tuyết Giang vội vươn tay đỡ lấy, nhếch khóe miệng lên: "Mấy người muốn làm cái gì?"
"Cô còn không biết xấu hổ!" Lại Vân kẻ mắt, khi trừng mắt lên đôi mắt càng có vẻ sắc bén, "Lam Tuyết Giang, nhìn mày bình thường có vẻ trung thực, không nghĩ tới cả người lại mang theo ý nghĩ xấu, thậm chí ngay cả em gái của mình mà còn có thể ác như vậy!"
"Mối thù mối hận này lớn cỡ nào, lần trước chỉ cãi nhau một chút mà đã gọi điện thoại báo cảnh sát, để đưa Tâm Như vào trong cục cảnh sát, bây giờ còn bỏ thuốc Tâm Như!"
"Ô ô..." Lam Tâm Như rất phối hợp lau nước mắt.
“Tuyết Giang, con thật sự không ra gì!”
Đôi lông mày cau lại của Lam Thiên Hàn vẫn chưa buông lỏng, nói một cách nặng nề.
Trong lòng Lam Tuyết Giang cảm thấy lạnh lẽo, dường như vốn là như vậy, mỗi lần đều thế này: “Cha, sao cha không hỏi xem Tâm Như đã làm gì với con?”
Không đợi Lam Thiên Hàn tiếp tục lên tiếng, Lại Vân đã nói trước: “Nó làm gì với cô? Cho dù thế nào thì nó cũng là em gái cô. Thiệt thòi cho Tâm Như cứ mở mồm ra là chị gái, lần nào cũng nhiệt tình với cô mà bị hờ hững.
“Chị, em thật sự không biết đã chọc giận chị ở đâu, chị nói cho em biết để em thay đổi không được sao.”
Khuôn mặt Lam Tâm Như trang điểm đẹp đẽ, giờ bật khóc nước mắt như mưa trông càng xinh đẹp. Hai mẹ con phối hợp hoàn toàn không chê vào đâu được, y như trước đây.
Quả nhiên cơn tức giận của Lam Thiên Hàn càng tăng lên, quắc mắt lên: “Cho dù Tâm Như làm sai thì con cũng không thể thể hiện phong thái của chị gái được sao?”
Lam Tuyết Giang bỗng nhiên muốn cười.
Sau khi mẹ qua đời cô liền bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm. Đã bao giờ Lại Vân và Lam Tâm Như coi cô như một thành viên của nhà họ Lâm đâu mà bây giờ lại nói cô phải thể hiện phong thái của người làm chị...
“Chỉ là ăn miếng trả miếng thôi.”
Lam Tuyết Giang nhớ tới những lời Hoàng Tử Bình nói vào đêm hôm ấy, bóng lưng thẳng tắp cứ hiện lên.
Trương Nhất Hàm ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, không chen lời vào chỉ có thể lo lắng suông.
Bỗng dưng cô ấy nghĩ đến cái gì đó, lặng lẽ sờ vào điện thoại mà Lam Tuyết Giang tiện tay nhét vào trong túi áo ngủ rồi chạy ra ban công.
Lam Tâm Như càng khóc to hơn: “Hu hu, chị, chị thật là quá đáng!”
“Ông xã, ông xem con gái tốt của ông đi!” Lại Vân ôm con gái mình, cũ ng nước mắt đầm đìa: “Cho dù Tâm Như làm sai chuyện gì trước thì nó cũng không thể làm như vậy được. Chuyện này nếu cuối cùng Tâm Như không được đưa đến bệnh viện kịp thời thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Ông nói xem sau này Tâm Như phải làm thế nào?”
“Hôm nay có thể bỏ thuốc Tâm Như, nói không chừng ngày mai nó có thể giết mẹ con chúng tôi.”
“Không đúng, hơn mười năm trước nó đã giết con của chúng ta!”
Lại Vân ở bên cạnh Lam Thiên Hàn nhiều năm nên hiểu rõ nhất chỗ mềm yếu và nỗi đau thầm kín của ông ta.
Quả nhiên khi nói xong câu này, cơn tức giận của Lam Thiên Hàn lập tức tăng lên gấp bội, giống như nổi giông tố.
“Nghiệt chướng, mày còn chưa nhanh xin lỗi em gái mày đi!”
“Con không cảm thấy mình sai ở đâu cả.” Lam Tuyết Giang siết chặt tay run rẩy, cảnh tượng một thân một mình như vậy cô đã trải qua bao nhiêu năm rồi, thậm chí đã chết lặng.
nghẹn ngào: “Coi như con xui xẻo là được...”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất