Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Đối diện với người vợ đang tức giận cần một câu trả lời và con gái út ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại so sánh với Lam Tuyết Giang từ đầu đến cuối mím môi không chịu khuất phục, Lam Thiên Hàn giống như xuyên qua cô nhìn thấy một khuôn mặt nào đó đã từng có dáng vẻ không chịu khuất phục như thế này, trong chốc lát lông mày như muốn dựng ngược lên. 

Lam Thiên Hàn tức giận trợn mắt với cô: “Rốt cục mày có sai không? 

“Con không sai.” Lam Tuyết Giang cắn răng, ưỡn lưng thẳng hơn. 

 

“Ông xã, ông xem thái độ của nó đi. Hôm nay cho dù như thế nào ông cũng phải dạy dỗ nó cẩn thận thay chúng tôi!” Lại Vân không ngừng đổ thêm dầu vào lửa: “Nếu không thì cẩn thận có ngày nó cũng không để ông vào måt!" 

Từ trước đến nay Lam Thiên Hàn nói một không hai, quyền uy không để người khác khiêu chiến. 

Lại Vân chính là nằm được điểm này, cho nên mỗi lần đều có thể dễ dàng châm ngòi ly gián. Cả người Lam Thiên Hàn tức giận hết sức căng thẳng, bước nhanh đến phía trước, đưa tay phải lên hướng về phía cô. 

Cho dù Lam Tuyết Giang nhìn thấy rõ ràng để tránh, nhưng vẫn không 

thể tránh được cánh tay trái mà ông ta giơ lên đồng thời. 

“Bốp...“ 

Dường như là thanh âm quá lớn nên có tiếng vang lên trong phòng. 

Cảm giác nóng rát lập tức từ trên mặt lan tràn đến tất cả giác quan, Lam Tuyết Giang không đưa tay lên sờ thì cũng biết chắc chắn là sẽ sưng to lên. 

Như thế này vẫn chưa đủ, lần đầu tiên lúc cô né tránh Lam Thiên Hàn đã tức điên lên. 

cô. 

Không đợi cô kịp phản ứng, một lần nữa tay giơ lên tát mạnh vào mặt 

Gần như là dùng toàn bộ sức lực, không giữ lại chút nào. 

Tai Lam Tuyết Giang ong lên, thậm chí cảm giác trong mồm có mùi tanh của máu. 

Cô vừa ngủ dậy vẫn chưa ăn gì, lắc lư hai lần rồi ngã ngửa ra lưng dựa vào cột cửa phía sau. 

Lúc này mới phát hiện ở cửa đã tụ tập không ít người, đều là người ở nhà bên cạnh và dưới lầu nghe thấy tiếng động nên tới đây. 

Tư tưởng của con người thường là như vậy, gặp phải tình huống như vậy, nhất là chuyện gia đình, không ai dám tùy tiện xen vào, không muốn bước vào vũng nước đục. 

Đang ngẩn ngơ thì có một bóng dáng cao lớn đẩy những người đang che ở cửa ra rồi đi tới. 

Giống như khi còn ở nông thôn, Lam Tuyết Giang bị bà con ở quê hiểu lầm là mình giống cô nàng nhà lão Trương bám vào người giàu có, từng người vây quanh dạy dỗ cô, khua môi múa mép suýt chút nữa dùng nước bọt dìm chết cô, thì anh xuất hiện như từ trên trời giáng xuống. 

Mặc dù cô biết có lẽ đây chỉ là ảo giác thôi... 

Thế nhưng trên vai truyền đến sự ấm áp chân thực, cô ngẩn người, lập tức cả người bỗng nhiên như có một luồng sức mạnh. 

“Anh Tử Bình.” 

Vẻ mặt hả giận của Lam Tâm Như khi thấy cô bị đánh còn chưa kịp thu lại, giọng nói lại trở nên khiếp sợ. 

Hơi thở đàn ông truyền đến, cằm cô bị nắm lấy, không mạnh lắm, sau 

đó nâng lên, Lam Tuyết Giang đối diện với đôi mắt thâm thúy kia, trong đó có hình ảnh chật vật của mình, đồng thời mơ hồ nhìn thấy trong đôi mắt đẹp lạnh lùng có cơn giận dữ như lửa: “Ai đánh?” 

Ba chữ đơn giản nhưng giống như sấm sét. 

Lông mi của Lam Tuyết Giang run rẩy, dường như vừa xác định được người trước mặt mình thật sự là anh, nhiệt độ cơ thể quen thuộc và giọng nói quen thuộc. 

Hai mẹ con nhà họ Lâm lập tức giống như khí cầu bị xì hơi. Lam Thiên Hàn đứng bên cạnh cũng có chút bối rối, nhíu mày: “Tử Bình, tôi đang dạy dỗ con gái tôi.” 

“Ai dám động vào người phụ nữ của tôi?” Hoàng Tử Bình hừ lạnh một tiếng. 

Câu này vừa nói ra, Lại Vân và Lam Thiên Hàn đều sửng sốt, dường như không ngờ là Lam Tuyết Giang có thể có liên quan với Hoàng Tử Bình, còn Lam Tâm Như ở bên cạnh thì bực tức đến giậm chân. 

“Anh Tử Bình, sao anh cứ luôn che chở cho cô ta vậy?” 

Lại Vân cũng không khỏi nói đỡ cho con gái mình, căm ghét nói: “Tử Bình, cậu không biết chứ, lòng dạ Lam Tuyết Giang sâu xa, tuyệt đối đừng bị vẻ mặt ngây thơ của nó che mờ, nó thể mà dám bỏ thuốc em gái mình.” 

“Đánh chó phải ngó mặt chủ. Huống chi chuyện đều do tôi làm, các 

người tìm cô ấy làm gì? Có gì bất mãn có thể hướng về phía tôi.” Đôi mắt 

thâm trầm của Hoàng Tử Bình khẽ híp lại, giọng điệu lập tức lạnh hơn mấy phần. 

Lại Vân bị nghẹn lại, không khỏi nhìn con gái mình, sau khi nhận được 

đáp án khẳng định trong mắt thì càng tức giận đến phát run. 

“Nếu như ai còn đánh em thì đánh trả lại thật mạnh cho tôi, nghe thấy chưa?” Hai tay giữ chặt bả vai cô của Hoàng Tử Bình từ đầu đến cuối chưa 

từng buông lỏng, dáng vẻ ra lệnh nói rõ ràng từng chữ một sau đó khẽ híp mắt nhìn về phía ba người còn lại: “Đây là lần cuối cùng”

Lam Tuyết Giang được anh ta bao bọc vào trong lòng, trong tầm mắt là sườn mặt cương nghị với cơ bắp cuồn cuộn nhô lên của anh ta. 

eyJpdiI6IktFYlVvcVV4OGI1eEcrYWc2Z3hTcWc9PSIsInZhbHVlIjoiSEh6dkVORDdYa2pwWlp2S05ESFhyQjdaMERzTHNSaVBBYktucFZQb3NKMVlvXC9qWUt6VVl0QUFWWHJ5RGZNTjE0czZKS0piXC9KNlpLMHBqZjB3NktvT3dPM3BOQlRGYjZKTERoeGVDQTdsTGJKQjJNb1hKejBha3FXVUd1Wk1OM1dJZis3V2RqTGljblQwWDBXczN0elwvTTZkRW8yK1MxOEhBNkdNUm9BYjlzbmNFWHZJYVcwOUNVa2JPU1Q2enVxIiwibWFjIjoiYjkyMmQ4YWE2NTBiNDQyNDc2ZTA2ZTcwZmYyZWE3MWRiZWE3NDliYWUzNTM0N2Y3OGE3OTkwYTM5NmY3ZGJlZSJ9
eyJpdiI6Ijc0NHlmZWpEOGY4WkZqT2FKRGI3TXc9PSIsInZhbHVlIjoidzQwNWxZdFhVOTY5QzFhdzZmd2tyMWFmYkRiS2xUbEJ3RUlPQjZXYWVPdjRnM1J6c0VGd0xnMmxreU0yeWhFdFdXTTZ1blRNaWpwUWVjR0JOREVLS296RERIaFBWSkl3NjZjMXlRbGptUEU4T0FcLzFqQmhISTFBWU9aMnZPMlQ4QStRbUVvZHBiaUNBbEx2MmhKMExkUTNFVCtFSm42b2t2YmRUejY4dG94NDdUK0ttekVkaTFCUXhsQTRJaWJkZUZPYWhuSUZJemZtT1wvN1wvTEpkcnBaSDFMU1NhS2UxT1wvb1wvXC9BaVAraWNSOFN2WCtUT0N6TllpMzZwejlLaGtIODZnXC9GOHVLNlBlYW1HY1kwRVRTUllHdXpaU2I2Qmxnd1Bsb3NjdDJ1RGx2QkJUUFZQbmxvRnRsUHB1dVFmRjVTTkpZd2Y2SjJ5bklWNlwvbzc1bE8wVUtUV2N1QytiWWoySEJHVW1kZEg4NzBqSEhpSUhjQjdBM3puVGlNNzV4cERRejBZYlwveXUxK3lyZFhoeVBmWXBqOVUxOFUyTkVXeTY0RDFYK2NkRmpcL2s2eEhcL2dBamlnbnFZWTkxd1NBOWhOQTQ5RnBUZEVodmZcL2U5bmwyNGNVYmc9PSIsIm1hYyI6IjNlNzMwYWNhZDBiNWJjNGNiMjAwYmEyOTYzYzY0YzRhMWJlZmE1N2Y3ODVhMTJkNzg5NGU3ZDE0YWNkZDk0MmUifQ==

Có vẻ như là đang nhấn mạnh một cách trá hình rằng việc mình dạy dỗ con gái là điều đương nhiên.

Ads
';
Advertisement