Hai ngày tiếp theo sau đó, Lam Tuyết Giang cảm thấy có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung.
Chờ đến ngày thứ ba, lúc Hoàng Tử Bình lại lấy đồ ngủ ra, cho dù dọa nạt dụ dỗ thế nào cô cũng không chịu mặc nữa.
Ăn xong bữa sáng, bởi vì là ngày chủ nhật, Lam Tuyết Giang cũng không vội vàng thu dọn, lúc cô đi ra phòng khách thì Hoàng Tử Bình cũng vừa cúp điện thoại, quơ quơ điện thoại di động với cô: "Ngọc Sơn gọi điện thoại cho tôi, bảo em đến bệnh viện một chuyến."
"Bác sĩ Trần?" Lam Tuyết Giang ngạc nhiên.
Trước đó cô không dám lưu số điện thoại của Ngọc Sơn, sợ khơi lên tính chiếm hữu độc đoán của anh, kiểu chuyển lời hộ như thế này khá là hài hước.
Cô cảm thấy rất buồn cười, nhưng rất nhanh lại lo lắng: "Anh ta có nói là vì chuyện gì không? Có phải sức khỏe của bà ngoại tôi..."
"Chắc hẳn là chuyện tốt đó." Hoàng Tử Bình ngắt lời cô.
Chiếc Land Rover trắng đưa cô đến tầng dưới khoa nội trú, hình như do còn có việc bận, nên Hoàng Tử Bình không tắt máy mà đi thẳng luôn. Lam Tuyết Giang cũng không dám chậm trễ, vội vàng đi đến khoa nội
trú.
Xác thật đúng là chuyện tốt.
Bà ngoại đã nằm trong bệnh viện đến hơn một năm, bác sĩ thông báo rằng bà đã khôi phục rất tốt, có thể xuất viện tĩnh dưỡng bất cứ lúc nào.
Tất nhiên là Lam Tuyết Giang hy vọng có một ngày bà sẽ được xuất viện,
nhưng có rất nhiều lúc đó trở thành trở thành hy vọng xa vời, vì thế cô phải
chứng thực với Ngọc Sơn trước sau đến ba lần, và đều nhận được đáp án khẳng định, cô mới tin tưởng đó không phải nói đùa.
Buổi tối, sau sau bà ngoại ngủ rồi, Lam Tuyết Giang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi bệnh viện.
Màn hình điện thoại di động trong túi xách ở chỗ cửa sổ chớp chớp mấy lần, có một tin nhắn chưa đọc, cô còn nghĩ là tin nhắn rác, không ngờ lúc mở ra lại là của Hoàng Tử Bình gửi: "Tám giờ tôi đến đón em.
Lam Tuyết Giang nhìn thời gian, bây giờ đã gần chín giờ rồi.
Cô vội vàng chạy vào trong thang máy, mỗi một con số màu đỏ nhảy lên đều khiến cô sốt ruột, cuối cùng cũng đến nơi, cô gần như là người đầu tiên lao ra ngoài.
Thở hổn hển chạy ra khỏi tòa nhà, chiếc Land Rover trắng thật sự vẫn còn ở đó, trong bóng đêm như thể là một con thú ngủ đông.
Lam Tuyết Giang vội chạy qua, lúc đến gần cô không khỏi sửng sốt.
Hoàng Tử Bình ngồi trên ghế lái không hề phun mây nhả khói như mọi khi mà đang nằm úp sấp trên vô-lăng, đôi mắt sâu thẳm nhắm nghiền lại, hình như là đang ngủ, sườn mặt vừa cương nghị lại anh tuấn.
Lam Tuyết Giang khẽ mở cửa xe rất nhẹ nhàng nhưng vẫn đánh thức anh.
Hoàng Tử Bình ngồi dậy bẻ cổ, nhưng sự mệt mỏi trên gương mặt không thể che đi được.
Trái tim Lam Tuyết Giang nhấp nhô theo từng động tác của anh, giọng điệu lúng ta lúng túng: "Tôi xin lỗi, di động của tôi vẫn luôn để trên cửa sổ nên không để ý, tôi vừa lúc này mới nhìn thấy tin nhắn..."
"Ừm." Hoàng Tử Bình lấy ra một điếu thuốc.
"Sao anh tới rồi mà không gọi điện thoại?" Lam Tuyết Giang cắn môi, nhìn động tác châm lửa của anh.
"Di động hết pin rồi, cục sạc để trong văn phòng." Hoàng Tử Bình cầm chiếc điện thoại màn hình đen ngòm trong túi vào trong ngăn chứa đồ.
Lam Tuyết Giang càng cắt chặt môi: "Vậy sao anh không đi thẳng lên đó..."
"Hai ngày rồi em không đến bệnh viện, chắc hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói với bà ngoại." Hoàng Tử Bình phun ra một hơi khói thuốc, đôi mắt sâu thẳm liếc xéo cô.
"..." Hô hấp của Lam Tuyết Giang ngừng lại nửa giây.
Có thứ gì đó không biết tên đang từ từ dâng lên trong lòng từng chút một.
Hoàng Tử Bình hút đến hơn nửa điếu thuốc, tinh thần mới tỉnh táo lên
nhiều.
Thắt đai an toàn lên lần nữa rồi nổ máy xe, đèn xe Land Rover sáng lên, từ cổng bệnh viện chạy ra ngoài.
Về đến nhà rồi, hai người lần lượt đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Lúc Hoàng Tử Bình quấn khăn tắm đi ra, thì cô đang ngồi dựa vào đầu giường, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống tạo thành hai bóng mờ dưới mí mắt cô, khóe môi khẽ cong, biểu cảm trên mặt mơ hồ như có chuyện buồn.
Trên lưng đột nhiên co cứng, cả người Lam Tuyết Giang bị ôm lấy. Đập vào mắt chính là lồng ngực rắn chắc, còn có cả bọt nước dính bên trên.
Ngay sau đó cắm bị nắm lấy, hướng lên trên, trông thấy anh nhíu chặt mày: "Không phải đã nói là bà ngoại em có thể xuất viện rồi sao, chuyện tốt như thế sao còn bày ra cái mặt như mướp đắng như thế?"
Lam Tuyết Giang xấu hổ, cô đâu có như vậy.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô do dự mấy giây, cuối cùng vẫn nói ra: "Bà ngoại nói sau khi xuất viện muốn về quê sống..."
Dường như quay trở lại mối quan hệ trước kỳ nghỉ ngắn, khi nghe tin có thể xuất viện, bà ngoại rất xúc động, chuyện đầu tiên bà nói với cô là muốn trở về quê, hơn nữa dường như thái độ còn rất cương quyết.
"Nếu như bà đã nói thế, chi bằng để bà hoàn thành tâm nguyện đi." Hoàng Tử Bình nghe xong, gương mặt trầm ngâm: "Bất kể là bệnh tật ở độ tuổi nào, tâm trạng là quan trọng nhất, bà ngoại em hẳn là rất thích cuộc sống ở nông thôn, bầu không khí ở đó rất tốt, đối với việc dưỡng bệnh của bà có lợi hơn. Hơn nữa người già ở tuổi này, có rất nhiều chuyện chi bằng để bà được toại nguyện"
Nghe nói anh nói xong một mạch, Lam Tuyết Giang không khỏi liếm môi.
"Vâng..." Lam Tuyết Giang gật đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất