Trong lòng cô khẽ thở dài, e là cũng chỉ có thể như vậy.
Cô không thể bỏ công việc để về quê sống với bà ngoại, tuy rằng trong lòng cô rất muốn làm như vậy, nhưng chắc chắn là bà ngoại cũng sẽ không cho phép cô làm thế.
"Hôm nào thì bà xuất viện?"
"Thứ sáu tuần sau." Lam Tuyết Giang đáp.
Trước khi xuất viện còn phải làm kiểm tra tổng quát, đảm bảo chắc
chắn mới có thể yên tâm xuất viện. Vả lại đúng lúc thứ sáu cô được nghỉ nửa
ngày, đi theo chăm sóc bà ngoại hai ngày, vừa khít đến thứ hai đi làm lại, sẽ không khiến công việc bị trì trệ.
"Ừm." Hoàng Tử Bình nhẹ giọng đáp lại.
Sau đó trầm ngâm hai giây, lại mở miệng nói tiếp: "Đi muộn một ngày, thứ bảy anh không có việc gì quan trọng, để anh lái xe đưa hai người về." "Không cần đâu..." Lam Tuyết Giang lập tức lắc đầu.
"Đừng có dài dòng nữa!" Hoàng Tử Bình thấp giọng quát lên một câu.
"..." Lam Tuyết Giang sợ hãi rụt vai lại như lúc trước, sau khi mở miệng một lúc lâu, vẫn không nhịn được nói: "Nhưng mà..."
Lần này, Hoàng Tử Bình dứt khoát dùng đôi môi mỏng chặn miệng cô.
Một nụ hôn không sâu cũng đủ khiến Lam Tuyết Giang mềm nhũn hết cả người.
Khi tách nhau ra, Hoàng Tử Bình đã chống cánh tay ngay bên trên cô, ở khoảng cách sát gần thế này cô có thể thấy được hình ảnh bản thân nhỏ xíu trong con ngươi đen nhánh của anh.
Lam Tuyết Giang cắn môi, chớp chớp hàng mi dài như cánh bướm:
"Hoàng Tử Bình, thật ra anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy
đâu..."
"Tôi đã nói từ lâu rồi, chỉ cần em chăm sóc khiến tôi vui vẻ" Hoàng Tử
Bình cúi xuống thấp hơn một chút, hơi thở ấm nóng phả ra, mang theo mấy
phần ý tứ trêu ghẹo: "Nếu cảm thấy tôi đối xử với em tốt, vậy thì từ từ phục
vụ tôi đi!"
Lúc nói xong một câu cuối cùng, con ngươi đã chợt đổi màu, chính là vẻ ham muốn mà cô rất quen thuộc.
Lam Tuyết Giang đỏ mặt không dám mở mắt, trông thấy anh kéo ngăn
tủ đầu giường ta, bên trong là cái hộp nhỏ mới mua.
Ngón tay anh kẹp một cái lấy ra mấy gói giấy mạ bạc.
Sau khi dùng răng nanh xé mở thì nhét vào tay cô: "Phục vụ tôi đi..."
Màn đêm buông xuống.
Lam Tuyết Giang cầm điều khiển từ xa đổi kênh, trên ti vi đang chiếu quảng cáo về vật dụng sinh hoạt gì đó.
Nhãn hiệu giống hệt như thứ trong ngăn kéo, cảnh tượng tối hôm qua trong nháy mắt lại hiện lên trong đầu cô.
Đúng là muốn giết người mà, muốn hất tay ra, lại bị anh đè chặt lại không tha, không khiến cô tự mình cưỡi lên thì không được.
Cuối cùng cô nức nở muốn khóc: "Tôi sẽ không..."
"Không sao cả, tôi có thể dạy em."
Lam Tuyết Giang nhớ lại tốt hôm qua anh giống như thầy chủ nhiệm lớp, kiên nhẫn dạy cô từng bước một, hơn nữa còn giảng giải cực kỳ chậm rãi từng chi tiết, lúc này khẽ nhúc nhích ngón tay cũng có thể cảm nhận được cảm giác nóng bỏng.
"Tuyết Giang, cậu đang phát tình đấy hở..."
Bỗng nhiên bị người đằng phía sau vỗ vai một cái, suýt nữa cô đã nhảy dựng lên.
Quay đầu nhìn thấy là cô bạn thân Trương Nhất Hàm đang bưng đĩa hoa quả, trên mặt cô không còn vẻ hoảng sợ, Lam Tuyết Giang cắn môi phản bác: "... Cậu mới phát tình ấy!"
"Không có thì sao cậu lại phản ứng mạnh như vậy?" Trương Nhất Hàm nhét miếng táo vào miệng, cầm cái nĩa xiên miếng táo đưa về phía cô, cười gian: "Còn cả mặt của cậu nữa, ý hệt như cái đít khỉ ấy, chắc chắn là đang
nghĩ đến mấy chuyện sắc tình!"
"Tớ không có mà..." Ánh mắt Lam Tuyết Giang thoáng chột dạ.
"Không có mới là lạ, định lừa ai chứ!" Trương Nhất Hàm không tin, nhai miếng táo rộp rộp.
Lam Tuyết Giang nghe vậy liền đi sang chỗ cửa sổ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất