Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Kéo rèm cửa ra, nhìn xung quanh qua tấm thủy tinh trong suốt, đúng là có một chiếc Land Rover trắng vừa dừng ở ven đường. Mắt thoáng qua liền thấy rõ biển số xe là năm số tám, di động đã rung lên, cô liếc nhìn rồi đưa lên tai. 

Giọng nam trầm ấm tràn qua sóng điện thoại: "Em còn định nhìn bao lâu nữa? Xuống lầu đi." 

Điện thoại bị cắt đứt, Lam Tuyết Giang ngẩn người, sau đó xoay người chạy đến cửa nhà, tiện tay cầm áo khoác chạy xuống lầu. 

Lúc cánh cửa đóng lại dường như còn nghe thấy tiếng Trương Nhất Hàm trêu ghẹo. 

Lam Tuyết Giang ra ngoài hành lang, chiếc Land Rover trắng bắt mắt đang đứng đằng kia, ở khu dân cư cũ kỹ này đủ khiến cho láng giềng xung quanh nhìn chằm chằm. 

Cô cúi đầu đi đến mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái: "Ưm, sao anh lại đến đây..." 

cái. 

Hoàng Tử Bình không nói gì, chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn cô một 

Lam Tuyết Giang liếm liếm khóe môi, không thể không tiếp tục nói: "Tôi không phải là đến kỳ, cũng sẽ không... với anh..." 

Tối hôm qua sau khi kết thúc khóa học, anh liên tục dằn vặt cô thêm mấy lần nữa, nói là hai ngày nữa bà dì nhà cô sẽ ghé thăm, cho nên phải nắm chắc thời gian. 

Chờ đến sáng hôm nay tỉnh lại, cô đi vào toilet, quả nhiên là bị anh đoán trúng rồi, lúc đang trên đường đi làm, cô phải bảo Phan Anh đến cửa 

 

hàng tiện lợi mua đồ, mang theo túi plastic màu hồng trở về khiến cô xấu hổ muốn chết. 

mãn. 

"Tôi biết rồi!" Hoàng Tử Bình cứng rắn nói, dường như có chút bất 

Lam Tuyết Giang liếm liếm khóe môi, cũng không dám nói gì nữa. 

Dập tắt điếu thuốc đã hút gần hết đi, Hoàng Tử Bình mới mở miệng lần 

nữa: "Tối mai tan tầm mua đồ ăn đến, nấu cơm cho tôi ăn." 

"Vâng..." Cô ngoan ngoãn gật đầu. 

Thấy một lúc lâu anh lại không có động tĩnh gì, Lam Tuyết Giang đành 

quay đầu đi, nhưng anh đột nhiên lại kề sát cô hôn lấy hôn để. 

Trong bóng đêm, chiếc Land Rover trắng sáng lên đèn phanh phía sau chầm chậm chạy ra khỏi khu dân cư. 

lời. 

Lam Tuyết Giang xoa xoa đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, có chút cạn 

Anh ấy đến đây chỉ vì nói chuyện này? 

Không phải chỉ cần gọi điện thoại là được rồi sao... 

Chạng vạng ngày hôm sau, Lam Tuyết Giang và Hoàng Tử Bình chân trước chân sau gần như đồng thời vào nhà. 

Cô vừa đi vào cửa đổi dép lê xong, phía sau liền vang lên tiếng khóa cửa, sau đó cánh cửa mở ra, Hoàng Tử Bình thân hình cao ráo mặc một bộ tây trang màu đen đi vào. 

"Tôi đi nấu cơm đây!" 

Lam Tuyết Giang nói xong câu này, liền lập tức mang theo cái túi to đùng chạy vào nhà bếp. 

Hoàng Tử Bình tiên tay để chìa khóa xe lên trên tủ giày, rồi lên lầu thay quần áo, lúc trở xuống lần nữa đã mặc quần dài màu xám và áo phông cổ tròn, dáng vẻ thật sự rất giống ở nhà, anh đi vào bếp rót một cốc nước, sau đó ngồi trên sô pha xem TV. 

com. 

Giống như những ông chồng bình thường đang ngồi chờ vợ nấu 

Lúc này trên TV không có tiết mục gì hay, do là thường ngày anh toàn xem tin tức tài chính. 

Bỗng nhiên tiếng chuông di động vang lên. 

Không phải là của Hoàng Tử Bình, mà vang lên từ trong túi xách bên 

cạnh. 

Bởi vì khóa kéo không có đóng hết lại, còn mở ra một nửa, màn hình di động sáng lên anh nhìn không sót cái gì. 

Khi trông thấy hai chữ "Nguyễn Vinh" hiện lên, hai mắt Hoàng Tử Bình chợt nheo lại. 

Anh duỗi cánh tay dài, chỉ dùng hai ngón tay là thoải mái móc điện thoại di động ra ngoài. 

Môi mỏng mím lại thành một đường, nghiêng đầu, trông thấy hình bóng nhỏ gầy đang bận rộn trong bếp, rũ đầu xuống, chốc chốc lại vén tóc 

mai ra sau tai. 

Hoàng Tử Bình không chút suy nghĩ thẳng tay cúp điện thoại. 

Sau đó còn tìm nhật ký cuộc gọi, xóa đi, rồi nhấn nút tắt máy. 

Vừa làm xong một loạt động tác này, trong phòng bếp đã truyền ra tiếng vang. 

Sau đó là tiếng bước chân Lam Tuyết Giang mặc tạp dề từ xa đi tới, trên tay còn cầm một muỗng đậu đũa, không chắc chắn lắm hỏi anh: "Này, vừa nãy có phải là di động của tôi reng lên đúng không?" 

"Không có." Hoàng Tử Bình cầm điện thoại giấu xuống dưới. 

"Vậy sao..." Lam Tuyết Giang nhíu mày, vẻ mặt có chút nghi ngờ: "Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm rồi..." 

"Vừa nãy trong TV có người nghe điện thoại." Hoàng Tử Bình cầm điều khiển từ xa chỉ TV, mặt không đổi sắc nói. 

"Ồ.." Lam Tuyết Giang gật đầu. 

Nhưng khi cô nhìn thấy tin tức tài chính buồn tẻ trong TV vẫn không thể nhịn được vẻ buồn bực. 

Hoàng Tử Bình đưa mắt liếc xéo qua, nhăn mày thấp giọng thúc giục: 

"Nhanh đi nấu cơm đi! Tôi đói lắm rồi!" 

"Biết rồi!" Lam Tuyết Giang bị anh quát, cuống quít đáp. 

Không dám dài dòng nữa, vội xoay người chạy ngay về phòng bếp, lại bắt đầu leng keng loảng xoảng nấu ăn. 

Âm thanh dao thái trên thớt gỗ nhịp nhàng vang lên, Hoàng Tử Bình cầm điện thoại di động để lại trong túi, như là chưa từng chạm vào. 

Đôi chân dài gác lên, châm điếu thuốc, làn khói trắng phả ra từ miệng và mũi anh, cái chân dài gác trên bàn nhịp nhịp. 

Một tiếng sau, Lam Tuyết Giang bưng bốn món ăn một món canh lên bàn ăn. 

Chay mặn phối hợp, giống như lúc trước mỗi thứ đều vừa đủ lượng ăn của hai người bọn họ, lại kết hợp với một món canh nấm ngon miệng. Cô gọi anh vào ăn cơm, Hoàng Tử Bình một tay cắm trong túi quần đi đến, kéo ghế đối diện ra. 

Lam Tuyết Giang đặt hai bát cơm đầy có ngọn lên trước mặt anh, sau đó cũng kéo ghế ra ngồi xuống giống anh. 

eyJpdiI6InMyVlJ1SFZ2SWg5WTQwMnFvSGVkYUE9PSIsInZhbHVlIjoiaE9UcHJaOWNQczAxMGJITCtSVSswWXJoM2kwVTBNU3FQZFRtMmkzMDlPM1BoVG95K01OcGZ3OU96eUNSODhlXC9SbFwvQlpnZlpPenAxR3BEc2YyZlZrczhcL201U0dzY2FzVVNjRCtmNEFobnlBa1dibzh0cXVybGU3eVoybjcwZkk3UjhaUFwvbnJlbkNQM0RrUjh6a09HSUtuOW9NK2x0anQ4Z0toK3c5eUU0akY2QWJkY1g0SXBTY244ZHF6SHZ0YW4yelJJcVpRNzFEUHVrRWpIQm1RNytHa3g5aU1oRGdNdWZobEtSb21pTzJkM2pMQkZ5UFdmbGR3a0JTQWIrWVhtWmNkTUprUTVQQld3ZG5KU1wvbW1EMUtmZ2dLZEFIXC9Rays2OGhIQ1FwdThQRW4wN3lUbXFpaXBxVG5LcFhlS00iLCJtYWMiOiJkYjQ1Y2Y0OTM1MGQ0MDk1NDA0YmNhZjdhZDI4YzdhZWQ3YjczN2ZmZmFkMzE0Y2EzMTdhNGE5YTM0MjQ5OWZlIn0=
eyJpdiI6IlNHRFVzVW1nUjk5ME02cVlrZFFhOEE9PSIsInZhbHVlIjoiRVV5VDZ4bnFyM3lwT3lNWVl2OGhqazNUOHk5NDE1dnczMFg5SkdzaWJGNmhycEZhM0s4WEhOWGIrbEV4UGpHc0dXVGZXMlBcLzAxWnZieVdxeFpsejdrbXREMTlXeHU2TjF4MXZCVFYxbDdPbVwvNjJZcU02bDNtUXVYMFUwTTdxRGErZUpyQ09RY0FBSzZYb1pFaEtQRFJFQ0x1RGhpUzh3YmlKWksxakg5XC94MGxQM2EyWjByWWFkOGdrcmpwV2dsNmJ3YjBKRzk0UlI5eDFlOFpxRmoyXC9peTZRY2k1M1kwNU5hbjdQN3VMUnd6MHZzNGhFSU4wNFJESk5ZckErcWVocDZKZzdhZENjM0Rtc3dTU3B1T2tnPT0iLCJtYWMiOiI5MTU2YzhmYjhhODIxYTQ2MWM3NjNmMzg3ZTA1ZGU3ZDZiZTQxZWZmY2U0ZjhmYmVlNzM5ZGJjNTY3NTE0ZDczIn0=

"Không có gì." Hoàng Tử Bình nhìn cô một cái, động tác dùng đũa gắp rau trong tay không ngừng, sau khi nhai nuốt thịt bò trong miệng xuống, mới chậm rì rì nói một câu: "Tâm trạng tốt."

Ads
';
Advertisement