Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Lam Tuyết Giang cứng đờ, máu chảy trong người như ngừng lại một 

Những lời trêu chọc này của Trần Ngọc Sơn, lại có thể đụng đến mỗi một dây thần kinh trong đầu cô. 

Cô không biết là màn hình điện thoại di động đã tắt từ lúc nào, trong lỗ tai vang lên tiếng ong ong, giọng nói dịu dàng của người đàn ông không ngừng lặp lại bên tai, "Không có người phụ nữ khác, tôi chỉ có một mình 

em." 

Tôi chỉ có một mình em... 

Bây giờ nhớ lại lần nữa, lại nhận ra giữa những hàng chữ chỉ còn lại sự châm chọc. 

Chẳng trách được ban đầu Hoàng Tử Bình lại nhiều lần để cô theo dõi mình, thậm chí khi cô từ chối còn sử dụng cả thủ đoạn uy hiếp cứng rắn, hóa ra nguyên nhân cũng chỉ có một, anh chỉ có thể cứng lên được với cô, như vậy chỉ có cô mới có thể giải quyết như cầu sinh lý cần thiết... 

Thì ra tất cả mọi chuyện tốt đẹp này đều chỉ là sự ban ơn... 

Chỉ có nhu cầu về mặt cơ thể. 

Vốn là thế mà, quan hệ của bọn họ chính là như vậy, chẳng lẽ cô còn vọng tưởng điều gì đây? 

Bên ngoài sân vâng lên tiếng ầm ĩ, lúc này Lam Tuyết Giang mới nhận ra là mình đang nắm chặt bàn tay đến mức trắng bệch, cô thả lỏng tay ra, điều chỉnh lại hơi thở hai lần, rồi mới bước chân đi ra ngoài. 

Bà ngoại đứng lên từ trên ghế đào, đang chống gậy ba-toong đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình. 

Nhìn thấy cô, bà lập tức kích động giơ tay lên, nếp nhăn trên mặt cũng bị chấn động theo tiếng cười, "Tuyết Giang, cháu mau vào xem một chút, Tử Bình thế mà lại mua một cái TV lớn như thế này về!" 

Lam Tuyết Giang nghe vậy, liếc nhìn bên ngoài, quả nhiên chiếc xe Land Rover màu trắng kia đã trở lại. 

Cô nuốt một ngụm nước bọt, có chút chậm chạp gật đầu. 

Lam Tuyết Giang bước qua bậc cửa đi vào, thứ nhìn thấy đầu tiên không phải là cái TV năm mươi inch kia, mà là Hoàng Tử Bình đang đeo g**g tay đứng ở bên tường. 

Bên cạnh còn có hai nhân viên mặc đồng phục màu vàng, đội cái mũ có màu sắc giống nhau, là nhân viên mang TV tới để lắp đặt, anh đứng lẫn vào giữa hai người họ, tay áo sơ mi vén lên trên khuỷu tay, hoàn toàn không 

giống như là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, trái lại là tràn ngập hơi 

thở cuộc sống. 

Lam Tuyết Giang còn chú ý tới, trên bàn bên cạnh ngoại trừ chìa khóa 

xe còn có một cái bóng đèn mới mua. 

Trong tay vẫn còn cầm áo khoác âu phục và điện thoại di động, cô nằm 

chặt lấy góc áo đi tới bên cạnh anh, đưa điện thoại di động tới, ánh mắt nhìn 

chăm chăm vào mặt anh, chậm rãi mấp máy khóe miệng, "Điện thoại di 

động của anh hết pin rồi..." 

"Không sao." Hoàng Tử Bình nhận lấy rồi xem qua, tiện tay bỏ lên trên bàn, "Sạc điện thoại ở trên xe, không vội, đợi lát nữa rồi sạc cũng được." "Mới vừa nãy bác sĩ Trần..." 

Lam Tuyết Giang mở miệng, mới nói ra được mấy chữ đã bị âm thanh khác chặn lại: "Anh Hoàng, anh định treo cái TV này ở đâu đây?" 

Hoàng Tử Bình đứng lên, nhíu mày đi qua đi lại kiểm tra bức tường mấy giây, chỉ ra một khoảng đại khái, "Treo ở đây đi, đừng thấp quá, bà cụ xem vào buổi tối lúc đi ngủ sẽ không tốt cho xương cổ." 

"Được!" 

Hai nhân viên lập tức bận rộn làm việc. 

Dáng vẻ vừa khoa tay múa chân vừa dò hỏi, "Anh Hoàng, anh xem đặt ở đây có được không?" 

"Cao lên thêm một chút nữa." 

"Ở đây?" 

"Được rồi." 

Sau khi Hoàng Tử Bình gật đầu một cái, tiếng máy khoan điện liền vang lên theo, động tác làm việc của hai nhân viên rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã lắp xong TV treo lên tường, lúc dọn dẹp dụng cụ cũng đưa cho cô tờ giấy bảo hành để ký tên. 

Sau khi ký xong, Lam Tuyết Giang tiễn hai người họ ra ngoài. 

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này đã có vài người hàng xóm tới lui trong sân, ở quê ít người, nên có chuyện gì cũng truyền đi rất nhanh, ai cũng chạy sang đây nhìn cái TV lớn. 

Lúc Lam Tuyết Giang trở vào, Hoàng Tử Bình đã cởi g**g tay ra, anh đang cầm cái điều khiển từ xa để điều chỉnh. 

"Cháu nhìn một chút xem, ở đây không phải là còn một cái TV sao, vẫn có thể xem được mà!" 

Bà ngoại đứng ở bên cạnh anh, không ngừng than thở, "Còn mua mới làm gì không biết nữa, mà cho dù có mua, cũng không cần phải mua một cái lớn như vậy, phía trên còn viết là siêu mỏng siêu nét, chắc chắn là tốn nhiều tiền lắm!" 

"Đồ điện gia dụng đang được giảm giá, không đắt đầu bà." Hoàng Tử 

 

Bình vừa nói như vậy, vừa chỉ chỉ cái TV nhỏ để trên bàn, "Hơn nữa cháu thấy, tivi này toàn ảnh màu đen trắng, bà ngoại, bà đã tính ở quê lâu dài, nếu mà xem thời gian lâu thì sẽ bị đau mắt đó." 

"Đượ được! Trương Minh, cảm ơn cháu!" Bà ngoại cười tít mắt. 

"Không có gì đâu ạ." Hoàng Tử Bình cong môi. 

Lúc Lam Tuyết Giang đi vào phòng ngủ, vừa đúng lúc anh định cần bóng đèn rời đi, "Anh đi thay cái bóng đèn mới." 

"Oh..." Cô gật đầu. 

Nhưng ánh mắt lại dán chặt ở trên người anh. 

Nhìn anh đi đến phòng khách nhỏ, nhẹ nhàng kéo cái ghế đào kia tới, sau đó cởi giày da xuống đứng lên trên, dễ dàng tháo cái chụp đèn xuống, sau đó là bóng đèn cũ... 

Đột nhiên vang lên tiếng điện thoại rung. 

Dường như đầu óc của Lam Tuyết Giang cũng quay cuồng theo, chỉ là lần này không phải của anh, mà là ở trong túi. 

Cô lấy ra, điện thoại di động chỉ rung rung lên hai tiếng ngắn ngủi, là một dòng tin nhắn, khi nhìn thấy rõ tên người gửi, cô nhíu mày, vậy mà lại là Lam Tâm Như. 

Trong lúc Lam Tuyết Giang đang phân vân giữa việc xóa và đọc, thì lại có tin nhắn thứ hai, không chỉ gửi đến một tin nhắn. 

eyJpdiI6InNxUWsyRlhDNXZOSDVQZFJQMGQxQmc9PSIsInZhbHVlIjoiNm96SFIrQVNZZnBhTVBuQUxIdDc2RGxrS0hLYTZtMTdqS0xxczJPSlZXOFI4aWJtRGZ2NzFzUzA1ODRiVEUyR29WdkZkaG1QamlzUVNYeUFnVlM1MmNnb1wvbXZcL1ZpaEkwem0waXVrSGRyRjdXNkh5dVlrSDlySWgzMTh6QmliWWJidzlxZHNlWFlwQ0RSb3Y3SnNuc0p5UmxrTVhZaTFGMGF6andlRmxtRVp6Wk9NT1wvYzNYeld5cWtYSFh0RVVLIiwibWFjIjoiZGQyOTZlYjhhZDE2MzAxODM1ZTJhZjBlNWFjNzRiYmM4OTFlNGQ4OTcwNDQ1OTBkNDcxOTQwNGM3MWFhNTA5ZCJ9
eyJpdiI6Im5hWkVpVWVLMHc5V3Z5MHVIME1odUE9PSIsInZhbHVlIjoiQWNpQThHQlRaMnpscFVobWJcLzJxYmJGTms3ZVwvXC9naUZnWmFUUlNUck5cL0lpVG9TTlpRRXp1clpLR2FvNFpCeVVZek91RFo0RUdtOFRnVURUSG04QmJhYk01OU9IKzVtbkNYVThmaEhrRGl5TU1qMFlHa0p3TVhkOVl6T05FeStcL1NwMncya3M5QnhcL0V5NU9wZ1I1V1pnQUVQcDJNWW9lMFMycmxwYTdva1dwTk1TQW5kdDFoUFhmaEpVUWwrQ1kxNUJXSDdIVEJmZlJKM3dpTk5vUGRNS0pFS1oyc2pqWDJZaWVjZUV1Q3VOV25zRGU2alUwQVFkQ3dsOGZPQ2YraEdXUWtQMXhib2U3d1h0Z2lBTGZFbmcwcFwvNkw3aVJKVUpmTlkwdFowRE9FPSIsIm1hYyI6Ijc3YzU3MWI3NDU2MmRhZDQ2M2U3ZTBiZTNlNmQyNjBmNWQ1YTBkNmYzMGZlMDE2NmVkOTFmZjJmMmQ1YjZlZGYifQ==

"Tôi cho cô biết, cho dù anh Tử Bình không có cưới tôi đi nữa, thì cũng chắc chắn sẽ không đến lượt cô đâu! Anh ấy chỉ là thấy mới mẻ nên mới chơi đùa với cô một chút mà thôi, có nhìn thấy người ở trong hình không, đây mới là vị hôn thê thật sự của anh ấy!"

Ads
';
Advertisement