Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

"Cứ đập thẳng trứng gà vào là được đúng không?" Hoàng Tử Bình hỏi cô.  

"Đúng rồi..." Lam Tuyết Giang trả lời. 

Lại giống như vừa nãy, đầu dây bên kia có âm thanh vang lên. 

Chỉ là tiếng động lần này lớn hơn lúc trước, trong đó còn có cả tiếng vung nồi va chạm loảng xoảng. 

Lam Tuyết Giang liền nhớ đến anh từng nói với mình là trước kia ở nước ngoài, các loại kỹ năng sống như sửa bồn cầu, thay bóng đèn các thứ anh đều biết, chỉ trừ việc nấu ăn là anh không làm được... 

Giống như một đứa trẻ vậy, mỗi bước cần làm gì Hoàng Tử Bình đều phải hỏi cô. 

Lam Tuyết Giang không có cách nào cúp điện thoại, đành phải tiếp tục cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng nghe thấy tiếp va chạm nồi, cô siết chặt di động: "Mì tôi đã dạy anh nấu xong rồi... Anh còn có việc gì nữa không? Nếu như không có việc gì, tôi cúp..." 

Sau hai giây chờ đợi, cô liếc nhìn điện thoại. 

Hoàng Tử Bình đã giành cúp điện thoại trước rồi... 

Vẫn cái tính bá đạo trước sau như một, không cho người khác cúp điện thoại trước anh. 

Cắn môi bỏ điện thoại di động qua một bên, lúc Lam Tuyết Giang lại cúi đầu chuẩn bị ăn cơm hộp mới phát hiện đã nguội mất rồi. 

Nhà hàng Hoa Đăng, là nhà hàng xa hoa bậc nhất trung tâm thành phố. 

Lúc Lam Tuyết Giang vừa tan tầm đã bị giám đốc gọi tới cùng tham gia tiệc tối, nói là không để cô đi tiếp rượu, mad chỉ phụ trách rót rượu phục vụ tốt các lãnh đạo là được, đã nói đến như vậy rồi, cô không thể nào tiếp tục từ chối. 

Chỗ hẹn ở lầu hai, sau khi đi vào, không để cô phải đợi lâu, giám đốc đã 

cúp điện thoại rồi đứng dậy ra cửa đón cô. 

Cô cũng vội vàng đứng dậy tại chỗ, không lâu sau thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, rất nhiều lãnh đạo dự tiệc đêm này tiến vào. 

Tây trang và giày da cùng một màu, có một người thân hình cao nhất trong đó. 

Hoàng Tử Bình... 

Mặc dù đi sau cùng, nhưng anh vẫn cứ là hạc giữa bầy gà. 

Dường như anh vĩnh viễn đều như vậy, mặc kệ là ở nơi nào cũng luôn có khả năng khiến mọi người nhìn anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, hết thảy mọi thứ xung quanh đều tự động biến thành phông nền. 

Giống như lúc nhìn thấy anh ở phòng họp vậy, Hoàng Tử Bình cũng không hề liếc mắt nhìn cô, đi thẳng đến ghế ăn ở trong cùng ngồi xuống, cả lưng lười biếng tựa lên ghế, một chân gập lại, ống quần hơi co lên lộ ra chiếc tất màu đen. 

 

Sau khi anh ngồi xuống, những người khác mới lần lượt ngồi vào chỗ. 

Bữa tiệc bắt đầu rất nhanh, nhân viên phục vụ không phải làm gì, vì suốt cả quá trình Lam Tuyết Giang đều cầm bình rượu lần lượt rót rượu cho các lãnh đạo. 

Trên đường đi qua, có người bên cạnh quan tâm hỏi: "Tổng giám đốc Hoàng, anh sao vậy?" 

"Uống hơi nhanh thôi." Tay Hoàng Tử Bình đặt trên bụng. 

Lam Tuyết Giang cũng nhìn thoáng qua, lông mày anh khẽ nhíu lại, dáng vẻ rất không thoải mái. 

Lại có một ly rượu đưa đến kính anh, sau khi Hoàng Tử Bình uống xong thì đặt ly rượu xuống, đứng dậy: "Xin lỗi nhé, mọi người cứ tiếp tục đi, dạ dày tôi khó chịu, tôi vào nhà vệ sinh trước." 

Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng riêng. 

Lam Tuyết Giang vừa mới rót xong một vòng rượu chuẩn bị ngồi xuống, giám đốc đã đưa cho cô một gói khăn giấy: "Tuyết Giang, cô giúp tôi đi nhìn xem tổng giám đốc Hoàng thế nào rồi!" 

"Tôi..." Cô cắn môi, không nhận lấy gói giấy. 

"Đi mau đi, cô không thấy bây giờ tôi không đi được sao!" Giám đốc nhét khăn giấy vào trong tay cô, sau đó ngay lập tức quay đầu lại bưng ly rượu lên, nhiệt tình nịnh nọt: "Ấy, ấy, cục trưởng Trương, ly rượu này chắc chắn tôi sẽ uống mà..." 

Lam Tuyết Giang nắm chặt khăn giấy trong tay, không có cách nào khác, đành đi ra khỏi phòng riêng. 

Toilet ở cuối hành lang, Hoàng Tử Bình đang dựa vào bên ngoài bồn rửa mặt, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng kia, ánh đèn chiếu lên trên, mơ hồ nhìn thấy cơ bắp trên lưng nổi lên, chỉ vỏn vẹn lộ ra một bóng lưng cũng đủ khiến người ta hít thở không thông. 

Trong gương phản chiếu mái tóc của anh, thấy không rõ biểu cảm trên mặt anh lúc này như thế nào. 

Lam Tuyết Giang chầm chậm đi lại gần, hỏi: "Tổng giám đốc Hoàng, anh vẫn ổn chứ?" 

"Ừm." Hoàng Tử Bình mơ hồ lên tiếng. 

Lam Tuyết Giang thấy thế, chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước mấy bước: "Giám đốc bảo tôi tới xem anh thế nào, có cần giúp đỡ gì không?" "Đưa chai nước kia qua đây giúp tôi." Hoàng Tử Bình không ngẩng đầu, chỉ giơ tay lên. 

 

eyJpdiI6IlZIdGVZTHRvVm9Mb0dDeFdCdzk2MGc9PSIsInZhbHVlIjoiZFJFWEdoclJuSWFsRXVadXl3UjVRYjQxd0V5TzZzYXlENXBhV1NXbmpmTHA1RU9JYys5cDl0dHp6VnhBSVBabTR2d3RoeXhPUlhWZTBtVXlmZ0tQYU50RHR1Y29KZ0s1SzBmaTVydzVkSmtVYzVlWWdIS3ZZbnpqS1E5NG9objdaV2w3alZcL0VqNjRWZjZQdU9CZ0gxd1wvYXZzQ2dJM2h0dGtnZWZ1ZEN1VGNibnQ0SnF2dE05aDFOM0owaHRMUENkKzdWaVFtWkhlSDFWUGFEQmphajRnPT0iLCJtYWMiOiIwN2NmZDVmMDhlYjYyMWYyYTQ5MDY5NjJjY2QyYjdjMmE0Y2U0NTY3ODA0YmFlNTEwNzVlOTA4ODZiOWQyM2Q5In0=
eyJpdiI6IkdrQkZwajRLY0xBQmt0VEg5dzBSNHc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9KNFVCSm5EajZmTDdaaSt4ZWYyUTk4bU4zZXY0MTNoMU41Y1gxOENKSzRvZmttc1ozNXgydmR6OVd5WkEyeTV0cUt2d3pqSDdCV1pKMzYxbEh0YWU4YXEzdmE3UVwveThycytGTFBiMjhxMCtyWWVJbFE2MWd0KzhzSzZ5OUd4d1E3eU90UGdxQkxwSkduWWdKVkVNNkZRWk5zZDJlelhxeTJqMm9HUVE2WlU9IiwibWFjIjoiYjlhODI2MDgxMGZjZWZhMzgzYjU1MjJlOGUwMzQ2YjdhZDU5MmQ0Zjg1MWQ5NjM5YTAyMzQwN2ZmNWE0MjU4ZiJ9

 

Ads
';
Advertisement