Sau khi cô vặn mở nắp chai thì đưa cho anh: "Tổng giám đốc Hoàng,
nước của anh đây..."
"Đúc tôi uống đi."
Mấy chữ quen thuộc vang lên lúc này lại ít nhiều có chút chói tai.
Lam Tuyết Giang mím chặt môi, đặt chai nước suối trở lại bên cạnh bồn rửa tay, cắn răng nói: "Tôi để ở đây, anh tự mình uống đi!"
Nói xong, cô xoay người bỏ đi.
Cổ tay bị nằm lấy, không biết anh đã làm thế nào, Lam Tuyết Giang chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khiến cô không tự chủ được xoay người lại
ngay tại chỗ, một lần nữa quay mặt về phía anh, trong mắt là hình ảnh anh cầm nước khoáng đưa đến bên miệng.
Không.
Lam Tuyết Giang hét to trong lòng.
Nhưng đã không kịp nữa rồi, ngay sau đó đôi môi mỏng của Hoàng Tử Bình hạ xuống.
Lúc nụ hôn dâng lên, ngoại trừ truyền đến vị rượu thì còn có cả nước anh vừa uống.
Đây là cách đúc mà anh vẫn hay nói sao...
Lam Tuyết Giang mở to hai mắt, chỉ là một sơ hở cô bị bất ngờ chốc lát,
lưỡi anh đã bắt đầu điên cuồng xâm lấn.
Trong nháy mắt cảm giác quen thuộc liền kích thích cô, cảm giác tê dại
không chịu thua lan ra toàn thân trong vài giây, cô không khỏi cảm thấy thẹn
vì chính mình.
Lúc cô đang định đẩy anh ra, Hoàng Tử Bình đã buông cô ra trước, thì thầm bên tai cô: "Có muốn tôi không?"
Có muốn anh không?
Lam Tuyết Giang ngớ người ra mất hai giây, ngay lập tức lắc đầu thật mạnh.
Hoàng Tử Bình dường như thấp giọng cười một tiếng, giọng nói so với ban nãy khàn hơn một chút: "Nhưng mà tôi muốn, làm sao bây giờ?" "... Ngón tay Lam Tuyết Giang nắm chặt lại.
Hoàng Tử Bình tiếp tục tiến sát lại gần cô, hơi thở nóng rực từng bước xâm nhập vào trong tai cô: "Không chỉ muốn hôn em, còn muốn..."
Sau thắt lưng bị một cánh tay quấn lên, cô bị đẩy đụng vào trong lồng ngực anh.
Mũi đập trúng rất đau, nhưng phần nhiều là bị nhiệt độ cơ thể anh hun nóng.
"Tổng giám đốc Hoàng.."
Lam Tuyết Giang vươn tay đẩy anh ra: "Hoàng Tử Bình!"
Mặc dù cô đã đẩy anh ra một chút, nhưng cánh tay trên lưng vẫn ôm lấy rất chặt, cô hầu như không hề rời khỏi vòng tay anh.
Cảm giác được tay anh dần dần chệch đường ray, Lam Tuyết Giang cắn răng: "Nếu như anh còn không buông ra, tôi sẽ gọi người đến đấy!"
"Tôi nhớ là em đã từng nói câu này rồi." Hoàng Tử Bình rũ mi xuống nhìn cô chăm chú, giọng điệu ung dung: "Mà hình như tôi cũng từng nói là, em cứ gọi thoải mái đi, tôi thích nghe em gọi, em càng gọi tôi càng thích!"
Lam Tuyết Giang trừng mắt nhìn anh, ngay cả nói cô cũng không nói ra
được.
Tuy nhiên lúc này hai bên trái phải trong nhà vệ sinh đều không có ai đi ra, thậm chí còn không có ai đi về phía đăng này.
Lòng bàn tay của Hoàng Tử Bình đã phủ trên lưng cô, ngón tay của anh nắm lấy góc áo của cô, sau đó bất ngờ kéo mạnh xuống.
Dường như Lam Tuyết Giang nghe được tiếng nút áo sơmi của mình đứt "phựt" một tiếng.
Cô cúi đầu trông thấy trước ngực mơ hồ lộ ra cảnh xuân.
Lấy chiều cao và góc độ của Hoàng Tử Bình, không khó để tưởng tượng ra nhất định những gì anh nhìn thấy còn rõ ràng hơn so với cô, trên mặt lập tức nóng lên.
"Hoàng Tử Bình... Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Lam Tuyết Giang cảm thấy toàn thân mình sắp bốc cháy, vừa thẹn vừa giận.
Lúc cô còn đang nói, đột nhiên có một chiếc chía khóa vớn quanh trên xương quai xanh của cô.
Ánh mắt của Hoàng Tử Bình đang tập trung vào đó, đôi mắt sâu thẳm híp lại, hàng mi dài gần như che hết con ngươi của anh, khóe môi của anh có hơi nhếch lên.
Chiếc chìa khóa nhỏ lại rơi xuống lần nữa, vốn ban đầu lạnh lẽo nhưng giờ đã có thêm chút nhiệt độ.
Hoàng Tử Bình không tiếp tục hành động đi quá giới hạn nữa, mà giơ tay lên vỗ nhẹ trên đầu cô.
Như là chủ nhân đối xử với chú chó cưng của mình vậy. "Ngoan lắm."
Lam Tuyết Giang cắn môi, vì hai chữ cuối cùng của anh.
vậy.
Nó giống như là trở lại trước đây, lúc anh hài lòng cũng sẽ nói như
Áp lực trên người cũng giảm bớt, Hoàng Tử Bình cầm lấy chai nước vừa mở nắp, bước chân lướt qua cô, khi vừa đến chỗ rẽ vào hành lang thì mơ hồ nghe được giọng nói của giám đốc: "Tổng giám đốc Hoàng, anh thế nào rồi? Vừa rồi tôi có bảo Tuyết Giang đến xem sao...
Lam Tuyết Giang tiến lên phía trước hai bước, đến gần nhìn chính mình trong gương.
Màu đỏ trên mặt lan đến tận lỗ tai và dưới cổ, ngược lại cô mới càng
giống người uống say hơn.
Đến khi Lam Tuyết Giang trở lại phòng riêng lần nữa, bữa tiệc đã gần kết thúc, nhưng điều khiến cô buồn bực chính là, Hoàng Tử Bình trước đó còn trở về rất khỏe mạnh, thế nhưng chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã say khướt, nhắm nghiền hai mắt vịn tường đi suốt chặng đường.
Trường hợp như vậy hình như cô đã từng gặp rồi.
Quả nhiên, lúc ra khỏi nhà hàng, vậy mà giám đốc lại cố ý giao Hoàng Tử Bình cho cô.
Đã trải qua sự kiện trong nhà vệ sinh, dù nói gì Lam Tuyết Giang cũng
không chịu, trừ phi giám đốc phải đi cùng mới được. Cuối cùng giám đốc đành bất đắc dĩ, chờ tài xế đến đây, sau đó cùng ngồi lên xe của mình.
Tài xế và giám đốc ngồi ở ghế trước, Hoàng Tử Bình uống say và Lam Tuyết Giang tỉnh táo ngồi ở ghế sau.
Đứng trước cửa thang máy, Lam Tuyết Giang giơ tay bấm số, quay đầu lại liền trông thấy vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu của giám đốc đang nhìn mình: "Giám đốc... Sao vậy ạ?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất