"Tuyết Giang, sao tôi thấy hình như cô rất quen thuộc chỗ này nhỉ?" "Đâu có ạ..."
Ánh mắt Lam Tuyết Giang tránh né trả lời lấy lệ, cũng may thang máy đến rất nhanh.
Mỗi tầng một căn hộ, cô đi thẳng đến cửa chống trộm, giám đốc lấy chìa khóa từ trong túi quần tây của Hoàng Tử Bình ra. Sau khi mở cửa đi vào, cô không dám tiếp tục tự tiện làm chủ, sợ bị phát hiện ra chuyện gì mờ ám, đi theo giám đốc lên lầu tìm phòng ngủ chính.
Dưới ánh trăng mờ ảo, chiếc giường lớn kia thật sự là rất bắt mắt.
Đặc biệt là... đối với người đã từng có rất nhiều ký ức ban đêm mây mưa trên đó như Lam Tuyết Giang mà nói.
Không biết có phải là do cô quá lơ là cảnh giác hay không, lúc thả Hoàng Tử Bình lên giường, trước ngực bị sờ soạng một trận.
Không phải cái loại vô ý chạm vào, mà là còn dùng sức bóp thêm mấy giây...
Lam Tuyết Giang nhìn về phía Hoàng Tử Bình, chỉ thấy bộ dạng anh vẫn
nhằm nghiền hai mắt, dường như hoàn toàn không rõ bản thân đã giở trò lưu manh gì vậy.
tốt.
Cô khẽ cắn môi, chỉ có thể nhịn xuống!
May mà không có bật đèn, ráng đỏ ửng lên trên mặt được che giấu rất
Sau khi kéo chăn bông đắp lên cho anh, Lam Tuyết Giang và giám đốc nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại. Lúc đi xuống lầu, cô không kiềm lòng được liếc nhìn về phía phòng bếp một cái.
Khi vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy một mùi gì đó rất lạ, giống như thứ gì đó đang cháy, hình như là tỏa ra từ nhà bếp.
Bước chân Lam Tuyết Giang chậm lại hai bước, nhẹ nhàng đi qua.
Ánh trăng sáng chiếu vào từ cửa sổ soi rõ cảnh tượng bên trong, bếp nấu ngổn ngang, nồi đun nước nằm trên nền nhà, hình như bên trong còn có vật thể khả nghi đã vón cục lại vừa đen vừa bẩn...
Việc đầu tiên Lam Tuyết Giang nghĩ đến là hôm qua anh gọi điện đến hỏi cô cách nấu mì.
đấy!"
ra.
Giám đốc đã đi đến cửa nhà, gọi cô: "Tuyết Giang, cô còn lề mề cái gì
"Ra ngay đây!" Lam Tuyết Giang vội đuổi theo.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, cả ngôi nhà chìm vào im lặng.
Trong căn phòng tói đen, Hoàng Tử Bình chậm rãi mở đôi mắt đen láy
Cần cổ nhô ra khẽ chuyển động, cho dù lúc sau có uống rượu tiếp, nhưng mùi hương của cô dường như vẫn còn lưu lại giữa răng môi, đầu ngón tay xoa nhẹ, vẫn có thể cảm nhận được cảm giác khi chạm vào cô.
Tiếng mở khóa kim loại của thắt lưng vang lên, chỉ có Hoàng Tử Bình
mới biết bản thân mình đang làm cái gì.
sao...
Hiện tại ngay cả khi chỉ nghĩ đến cô ấy cũng không thể nhịn được
Tại Hoàng Thị.
Mùa này ở thành phố phía bắc còn chưa có hệ thống sưởi, nhưng máy điều hòa trong phòng họp được mở hết cỡ, Lam Tuyết Giang cảm thấy lúc nào hít thở cũng rất nóng.
Cô bưng chén trà trước mặt lên, uống một ngụm cho nhuận giọng.
Lại nhìn về phía cửa đến lần thứ ba, Lam Tuyết Giang rất lo lắng không biết giám đốc sao nghe điện thoại lâu như vậy, đến giờ vẫn chưa quay lại, trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người cô và Hoàng Tử Bình, đương nhiên là Phan Anh mặt đơ như khúc gỗ đứng bên cạnh hoàn toàn có thể bỏ qua.
Ngoại trừ tiếng điều hòa, chỉ còn tiếng lật giở tài liệu loạt soạt.
Thế nhưng ánh mắt không giống như lần trước, đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Tử Bình như đang khóa chặt trên người cô.
"Trong hồ sơ dự án hợp tác muốn tăng giá trị thị trường lên hai trăm phần trăm là có ý gì?"
Lam Tuyết Giang nuốt nước bọt, giải thích: "Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chờ lát nữa giám đốc quay lại sẽ nói rõ với anh..."
Xoay bút máy trong tay một vòng, đột nhiên Hoàng Tử Bình không hề báo trước gọi một tiếng.
" Lam Tuyết Giang"
Lam Tuyết Giang dường như không ngờ rằng anh đột nhiên gọi mình như vậy.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, cách bàn hội nghị nhìn thấy đôi môi mỏng của anh khẽ động, "Em có muốn cân nhắc thử hay không."
“Cân nhắc cái gì?” Lam Tuyết Giang thắc mắc.
“Tiếp tục đi theo tôi, thế nào?” Ánh mắt Hoàng Tử Bình tĩnh mịch không dời đi, đáy mắt đầy thâm thúy.
Tai Lam Tuyết Giang như bị điếc tạm thời, chết lặng nhìn anh.
Rất nhiều âm thanh cùng lúc vang lên bên tai, tất cả đều chỉ có một mình anh.
"Lam Tuyết Giang, ở bên cạnh tôi được chứ?"
"Lam Tuyết Giang, đây là lần thứ hai tôi hỏi em, em ở bên tôi được không?"
Thời gian đã trôi qua, bây giờ anh lại hỏi cô một câu hỏi như vậy.
Tiếp tục ở cạnh anh...
Vậy có nghĩa là gì chứ?
Lam Tuyết Giang hít một hơi, những từ "làm ấm giường" và "gọi thì liền đến" lại hiện lên bên trong đầu của cô. Đây là những gì cô đã thoát khỏi. Chẳng lẽ cô lại quay đầu bước vào một lần nữa? Có ai sẽ sẵn sàng tiếp tục làm tình nhân được bao nuôi không thể lộ ra ngoài ánh sáng chứ.
Trong tim cô vừa chua xót lại đắng chát. Cô lấy lại bình tĩnh, trả lời giống như đã từng trả lời, "... Tôi từ chối!"
Câu trả lời này không phải là lần đầu tiên, nhưng không hiểu vì sao lại khó đến vậy.
Phan Anh, người luôn đóng vai người gỗ bên cạnh từ đầu đến, không khỏi lén lút liếc nhìn ông chủ của mình. Bởi vì từ góc nhìn của anh ta, anh ta thấy bàn tay ở dưới bàn của ông chủ nắm lại thành nắm đấm, phía trên còn hiện lên những đường gân xanh.
lây.
Giang Phương thậm chí còn tránh sang một bên, lo sợ vị tai vạ vạ
Hoàng Tử Bình chỉ lặng im nhìn cô, không nói gì, như là đã vạn năm rồi,
mới nói: "Bỏ đi."
Lại là hai chữ này.
Lam Tuyết Giang chậm rãi mím khóe miệng.
Giám đốc vừa đúng lúc mở cửa đi vào, cầm điện thoại di động xin lỗi liên tục, lại ngồi xuống tiếp tục cuộc họp. Nhưng khi mở tài liệu ra thì không hiểu sao rùng mình một cái, cảm thấy nhiệt độ không khí trong phòng trở nên lạnh hơn rất nhiều.
Từ Hoàng thị đi ra, trời gần chạng vạng tối.
Khi họ bước ra khỏi cánh cửa xoay, Lam Tuyết Giang và giám đốc gần
như vô thức cùng nhau quay đầu liếc lại. Ngoại trừ nhân viên công tác ra, không có bóng dáng cao lớn của Hoàng Tử Bình.
Trở lại công ty, trong đầu cô có hơi rối bời.
Khi tan sở, cô là người cuối cùng ra về. Sau khi lên xe, điện thoại của cô vang lên, "Alo, anh Nguyễn Vinh..."
"Tuyết Giang, tối hôm qua anh đã gọi cho em, chuyến bay hôm nay của Chây Châu."
Lam Tuyết Giang vừa xuống xe buýt, vất vả lắm mới đón được taxi. Cô vừa đến sân bay, đã chạy đến trước mặt Nguyễn Vinh thở hổn hển.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất