Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

 


“Đừng vội, chỉ vừa mới hạ cánh thôi, phải một lúc nữa mới đi ra được!” Nguyễn Vinh nhẹ nhàng vỗ sau lưng cô. 

tâm. 

Lam Tuyết Giang gật đầu, mắt nhìn vào màn hình điện tử mới an 

Không bao lâu sau, lần lượt có người đi từ trong cửa ra, hai người cũng cùng tìm kiếm trong đám người. Đột nhiên Nguyễn Vinh đột nhiên chỉ vào nơi nào đó nói: "Ra rồi!" 

Lam Tuyết Giang cũng nhìn sang. Cô ấy thấy một người trông giống như tiếp viên dẫn một cậu bé năm hoặc sáu tuổi ra ngoài, bên cạnh có một chiếc vali của Captain America. Nếu nhớ không nhầm thì cô đã đưa lúc trước. 

Ngay khi nhìn thấy cô, cậu bé đã lao tới như một chú cún con với hàng nước mắt đầm đìa. 

"Tuyết Giang--" 

Lam Tuyết Giang vội cúi người ôm chặt tên nhóc con vào lòng, nghe cậu bé nói ở bên tai mình giống như kể lể khóc lóc: "Cô Tuyết Giang, không còn nhớ Châu Minh nữa!" 

Thứ bảy, câu lạc bộ bắn súng. 

Nguyễn Vinh vẫn lái chiếc xe Jeep có gắn mác quân đội. Khi bước xuống xe, ánh mắt Lam Tuyết Giang hơi động, cô đã từng cùng Hoàng Tử Bình tới câu lạc bộ này. 

Bàn tay buông thõng bị nằm nhẹ, cô lấy lại tinh thần cúi đầu, anh chàng nhỏ ngẩng đầu lên, "Tuyết Giang, lát nữa cháu sẽ đưa quà cho 

CÔ!" 

“Quà gì vậy?” Lam Tuyết Giangcười. 

“Chờ chút nữa cô sẽ biết!” Anh chàng nhỏ bé thần thần bí bí. 

Sau khi bước vào, nhân viên đưa đến một chiếc hộp được đóng gói tinh tế, mở ra một bộ đồ màu hồng ở bên trong, ngay cả tai nghe cũng màu hồng nốt. 

“Tuyết Giang, cô có thích không?” Ánh mắt nhóc con rất mong đợi. “Cô rất thích.” Lam Tuyết Giang sờ cái đầu năm của nó. Nghe được lời khẳng định của cô, anh chàng nhỏ bé bỗng tỏ vẻ ngại ngùng. 

Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của con trai, Nguyễn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu, vừa nói vừa nắm lấy tay nhóc con đang cùng cô đi vào phòng thay đồ nữ, "Tuyết Giang, em thay quần áo trước đi, lát nữa sẽ gặp nhau ở đây. 

Lam Tuyết Giang gật đầu và nói được, ôm chiếc hộp trên tay bước vào phòng thay đồ. 

Nguyễn Vinh và Châu Minh vẫn chưa đi ra khi cô đã thay xong quần áo. Có vẻ bởi vì nhóc con nên bọn họ hơi chậm một chút. 

Lam Tuyết Giang cũng không không vội, trầm trồ trước cách bày trí của 

trường bắn súng. 

 

Mơ hồ nghe thấy phía sau lưng có người gọi mình, cô không khỏi quay 

đầu lại, liền nhìn thấy 

Bật lửa của Hoàng Tử Bình cháy le lói, khói bốc lên nghi ngút. 

Trong làn khói trắng, dù anh không nhìn phía đối diện, ánh mắt mơ màng như đang nhớ về quá khứ. 

Trong khu B, quả nhiên giống y như đúc lời nói của Phan Anh, Lam Tuyết Giang mặc một bộ đồ màu hồng, rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị trước, Nguyễn Vinh đang ôn nhu đeo tai nghe vào tai cô, bên cạnh còn một cây nấm nhỏ. 

Thực sự giống như gia đình ba người ấm áp... 

Hoàng Tử Bình hít một hơi thuốc lá, hành động này làm anh bị sặc. 

Anh dứt khoát dụi điếu thuốc vào gạt tàn, cầm ly nước uống hai ngụm, cuối cùng cũng hết sặc, thấy Trần Ngọc Sơn cười như không cười nhìn anh chằm chằm, môi mỏng anh mấp máy, lầm bầm lại câu trước đó, "Phụ nữ sao, tôi cũng chẳng hiếm gì." 

Không biết là nói cho Trần Ngọc Sơn nghe hay nói cho chính bản thân anh nghe. 

 

Trần Ngọc Sơn nghe vậy, đầu tiên là sợ phát run, sáu đó im lặng nhíu mày. 

Không hiếm? 

Trần Ngọc Sơn nhìn điếu xì gà bị bẻ gãy, bĩu môi, ai thèm tin chứ! "Bop" 

Nhân viên giơ bảng hiệu, trúng hồng tâm. 

Lam Tuyết Giang tháo tai nghe xuống, lập tức nghe thấy tiếng hô, " Tuyết Giang, thật đẹp trai!" 

"Tuyết Giang, cũng giỏi thật nha." Nguyễn Vinh đi gần tới, với giọng 

điệu ngạc nhiên, "Anh nhớ lúc trước mỗi lần rủ chơi đều nói không hứng thú, chỉ ngồi một bên bấm điện thoại, chủ động dạy cũng không thích, không nhìn ra em lại có năng lực tốt thế!" 

Trong mắt Lam Tuyết Giang lấp lóe tia sáng, "Trước có cùng bạn tới đây một lần.." 

"Đến lần đầu? Vừa bắt đã trúng tâm, xem ra người bạn này dạy tốt hơn anh dạy!" Nguyễn Vinh vừa cười vừa chuẩn bị cho đạn vào nòng. 

 

"À, thật ra thì em cũng chỉ bắn bậy bạ thôi..." Lam Tuyết Giang nói lấy lệ. 

Trong đầu bỗng xuất hiện một thân hình cao lớn, đứng sau lưng cầm tay cô điều chỉnh tư thế, nói với cô tập trung chú ý với thả lỏng cơ tay, anh còn không kiên nhẫn uy hiếp cô, "Không học được, tôi cho em nằm trên đất mà bắn. 

Lam Tuyết Giang day trán, đem hình ảnh kia xóa ra khỏi đầu. 

Hôm nay cô làm sao vậy chứ? 

Lam Tuyết Giang để súng xuống giá, không bắn nữa, ngồi xuống nghề uống nước ép. 

Nguyễn Vinh mang con trai tới luyện bắn một lúc, tháo mắt kính với tai nghe rồi ngồi cạnh cô, nói, "Anh nghe nhân viên phục vụ nói tổng giám đốc Hoàng cũng ở nơi này, anh đi chào hỏi chút." 

"Oh" Lam Tuyết Giang gật đầu, cô đương nhiên là biết. 

"Có muốn đi cùng không?" Nguyễn Vinh không đi ngay mà hỏi cô. 

"Không đâu..." Lam Tuyết Giang lắc đầu, rũ mắt xoa đầu đứa trẻ ngồi trong lòng nói, "Em muốn dẫn Châu Minh đi chơi" 

Nguyễn Vinh gật đầy không nói gì nữa, xoay người rời đi. 

eyJpdiI6InlvWjRtM0JqYk9MMlVqbkJHd3RtNWc9PSIsInZhbHVlIjoib2hVckFabXQyOHJnRk5iWmtzUUlmN0RyeXNGTStBTkFLYVBMSDhcL1JcL2lWS3JOa2tNVHFUQ1F6NnFvazhtanBmN1wvaU4zdzRtZW5QSDQ5cEVXZzBTVWZORFI3enVVNDgyR1wvVTJTdVRnKzBnb3ZGeE9vZDNoRnNzYlZzMEtlVldobUdMalNVVUJFa1F6NFJiOGJRZk1ydXlZSnZJam56d2thNkdBb1VqM1FabmxiajIydGpVdm5GdTJiZHRYUGR3ak1sOHBpMFJ5c0dTU3ZOZ2pYK1lPY2c9PSIsIm1hYyI6ImUzMjJiNWNlOGIwMmFhYWZkZDVmNTBhN2E2MzU1NThmOTk0NzY4NjUzYmJmN2NmOWUzYTBlMGU4YTMzODdhODIifQ==
eyJpdiI6Ik1sRERsNWxEQThCUitkMDZyVUk4Mnc9PSIsInZhbHVlIjoiSVQySThFbXNJN1ROYmFCUzRHVWpDREZZWEZLZVBiZ0dlV3RPa3VtOWpOc29wRmREMElOaGc0c3VCTnA5WlMraEJLeUdwUVwvbFdqbUdadU5WeEM5SFBXU3BXSG44U0RMVGtRUzVmcmVzUEdTeDNCUzZldzlyOEhmQjdjc0hmeUlodmduYmFLb1BTYTBJUGlRRUpISE5QQT09IiwibWFjIjoiNTM1MjlhNGM0NmU4MjAxNDRhOGUwZDY5MGRkZWMwYmIxZmU0MTJjNmZmMDEwZTk0MWM4NmZkZDU1NDNlNDI5MyJ9

 

Ads
';
Advertisement