Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

"Anh vừa mới tới, tổng giám đốc Hoàng đã đi rồi." Nguyễn Vinh cười nhẹ, giả thích. 

"Ồ..." Lam Tuyết Giang gật đầu cái nữa, ánh mắt nhìn ra cửa. 

Tính thời gian, bọn họ đúng là chân trước chân sau đến, hiện tại chưa tới nửa giờ, anh ngay cả súng cũng không chạm, không cần tận mắt thấy cũng biết anh tay đút túi quần rời đi. 

Chơi ở sân tập bắt khoảng một giờ. 

Nguyễn Vinh thấy cô không hứng thú nữa, ba người rời đi đến nhà hàng ăn cơm, về tới nhà đã là chín giờ. 

 

Buổi tối, Lam Tuyết Giang luôn mơ thấy bóng lưng cao to, lãnh đạm. 

... 

Ngày hôm sau, một ngày nghỉ. 

Bạn thân Trương Nhất Hàm không biết mua vé du lịch ở đâu mà hấp ta hấp tấp xếp hành lý lên máy bay, nói mười ngày sau thì về. 

Lam Tuyết Giang vừa mới giúp cô ấy xếp đồ xong thì Nguyễn Vinh tay cầm một túi nguyên liệu nấu ăn mua trong siêu thị, tay còn lại dắt Châu Minh gõ cửa. 

"Cốc cốc cốc, ngạc nhiên không!" 

Đứa trẻ lắc lư cái đầu, bày ra vẻ mặt dáng yêu. 

Lam Tuyết Giang đang ngáp cũng chuyển thành cười. 

Cả ngày hai cha con Nguyễn Vinh không rời khỏi phòng trọ cô nửa bước. 

Châu Minh đã lâu không gặp cô, bây giờ bám theo như cái đuôi nhỏ, nhưng dù sao cũng là con trai, nó hơi nghịch, lúc chạy nhanh vô tình va phải 

hộp đựng màu của Trương Nhất Hàm. 

Lam Tuyết Giang đứng gần đấy cũng không tránh được bị dính màu vào quần áo, đứa trẻ còn thảm hại hơn, cả khuôn mặt đều dính đầy màu. 

Lam Tuyết Giang thay quần áo nhét vào máy giặt, sau đó dẫn đứa trẻ vào phòng tắm rửa mặt, điện thoại trên bàn bỗng vang lên, cô lau tay vào quần áo, vội vàng cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy ba chữ trên màn hình, trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt. 

"A lô?" Liếm môi một cái, cô nói. 

Bên kia im lặng một lúc, bỗng nhiên quăn lại một câu, "Gọi nhầm." 

 

Sau đó, cúp điện thoại luôn. 

Lam Tuyết Giang hơi ngây ra, hơn nửa ngày mới phản ứng được, vừa thả 

điện thoại vào trong túi thì chuông điện thoại vang lên. 

Rút điện thoại ra, là ba chữ Hoàng Tử Bình. 

Lam Tuyết Giang do dự mấy giây mới bấm nhận. 

"Ở đâu?" 

Cô nuốt nước bọt, không chắc chắn có phải anh lại gọi nhầm rồi không, "Ở nhà." 

"Cô Tuyết Giang, cô làm dính vào mắt con rồi này!" Tiếng đứa trẻ nhắc 

nhở truyền đến. 

Lam Tuyết Giang cúi đầu phát hiện bàn tay dính bọt của mình đã vô tình làm dính vào mắt Châu Minh, cô lập tức lấy khăn bông lau đi bọt. 

Đang trong phòng tắm, bên ngoài truyền tới giọng nói của Nguyễn Vinh hỏi, "Tuyết Giang, quần áo vừa rồi phơi trên sân thượng hả?" 

Lam Tuyết Giang không trả lời ngay mà gấp gáp nhìn chiếc điện thoại, thấy cuộc gọi đã bị cắt từ lúc nào rồi. 

Cô căn môi, nhìn chằm chằm màn hình đen xì. 

Phản ứng đầu tiên là muốn gọi lại nhưng định chạm vào nút gọi màu xanh, Lam Tuyết Giang lại kịp thời thu tay, bọn họ bây giờ không còn quan hệ gì nữa, cô ở đâu cũng không cần thiết phải giải thích. 

Xem ra hình tượng Hoàng Tử Bình bá đạo muốn khống chế người khác đã để lại trong đầu cô một nỗi ám ảnh. 

Buổi tối, Nguyễn Vinh vào bếp, cô không cần phụ giúp làm gì cả, cô và Châu Minh ngồi ngay ngắn vào nghề chờ đồ ăn xong là được. 

Kim đồng hồ treo trên tường chậm rãi đi qua con số mười giờ, chiếc xe Jeep quân đội rời đi. 

Đèn đường chiếu xuống đường phố, một chiếc Land Rover màu trắng dừng cạnh đó không xa mở cửa. 

Lam Tuyết Giang tắm rửa qua loa ngồi co ro trên ghế sopha, trên bàn uống nước hơi bừa bộn. 

Nguyên cả một ngày cũng rất vui vẻ, tất cả thời gian đều có Nguyễn Vinh với Châu Minh ở bên cạnh, nhưng không biết vì sao mà trong lòng có chút vắng vẻ. 

"Cốc Cốc." 

Tiếng gõ cửa vang lên. 

Lam Tuyết Giang đứng dậy, thấy trên ghế có một cái túi nhỏ, nghĩ rằng 

là cha con Nguyễn Vinh để quên, nên nhanh chóng đi ra cửa. 

Nhưng đến cửa, cô dò xét hỏi,"Ai vậy?" 

Không ai trả lời, bên ngoài yên tĩnh, nhìn qua mắt mèo cũng không thấy 

có người. 

Lam Tuyết Giang nghi ngờ, cảnh giác hé cửa ngó ra ngoài nhìn. 

Khi nhìn thấy dáng người cao lớn bên ngoài, Lam Tuyết Giang chợt ngừng thở, "Anh.." 

Người đứng bên ngoài không ai khác là Hoàng Tử Bình. 

Như bình thường, anh mặc bộ vest màu đen, ánh đèn phía trên soi vào nhìn có cảm giác khiếp sợ. 

Lam Tuyết Giang ngây người nhìn anh, hoàn toàn không ngờ rằng anh lại xuất hiện ở đây, ánh mắt chớp chớp, " Tổng giám đốc Hoàng, anh có chuyện gì không?" 

nói. 

"Sao không gọi thẳng tên tôi? "Hoàng Tử Bình nhìn cô mấp máy môi 

"..." Trong lòng Lam Tuyết Giang run lên. 

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia, cô rất nhanh đầu hàng, trong không khí thoảng có mùi rượu, cô vô thức nhíu mày hỏi, "Anh uống rượu?" 

"Ừ" Hoàng Tử Bình thừa nhận, hơn nữa mùi rượu không nhẹ, không nói dối được. 

Hơn nữa, trong tay anh còn cầm chìa khóa xe, lái xe trắng trợn tới đây, chính là không sợ bị chặn lại. 

Lam Tuyết Giang không nói chuyện nữa, muốn anh nhanh chóng rời đi, hai giây do dự, Hoàng Tử Bình đi qua cô bước vào nhà, chỉ còn cô đứng ngơ người gọi, "Này." 

 

Hoàng Tử Bình coi như không nghe thấy, nghênh ngang đi vào bên trong. 

Nơi này đối với anh chẳng có gì xa lạ, liền đi thẳng tới phòng khách ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo, tự nhiên như nhà mình. 

Lam Tuyết Giang cắn môi, không thể làm gì ngoài việc đóng cửa lại. 

Việc Hoàng Tử Bình xuất hiện trong nhà làm cô rất khó chịu, nhưng bây giờ không có cách nào cả, càng không thể gọi điện cho cảnh sát đến đưa anh đi, bàn tay nắm chặt, phẫn nộ vào bếp rót nước. 

Lam Tuyết Giang uống nước xong đi ra phòng khách thấy áo vest anh để trên ghế, thân hình cao lớn dựa vào hành lang. 

Ánh mắt anh nhìn từng ngóc ngách trong căn hộ, như muốn tìm dấu vết gì vậy. 

eyJpdiI6ImVWRkozd3N0Z3c4ZDFzdFBPXC9tM2FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjI3Wk96WUtrNk1mNjc3VHQxZlhTOEJZSkhybTNGZWxMYXlFYjZUd0Z1WGFObHRNNlwvVkt2bEpQSGhJdUpRRjZzNWVpNThNWDZ2N1loZGdIR0RYUE1BQmkyQ1ByeTJhc2ZwbU9Velh4SWpDTFNxQ0g0ZWlTallGaHVZRFhFYkpRUlwvNE8zWmlPRUdtdEhcL2JmK3diU0dOYkhIa3hVNWxuaGRkc29ZOTdnXC9ZWTdsOHFkWWFZY2NDa1dWdVM4bzhwcFhOU1wvWUlNNnpYT3JqSW9FdjNBdkJORWtaMUY1cFVjQ0ZIWFREdFlVdjA0ZXlUOUo3Ukl0T1dzN0xueTM2dDBEZXhZV2tKZzM0Unh6bk5tdFwvQ1hxa3VXclc2YXM0UmZ0RjdmSUpLUVhITVRveEMxbjlydGo1SUNUTUxVMDA1WUU5NmZPUTEyZndtXC81VWpRXC96d2haS0tDMm43YW5YYzIzcTROTVNjRUlBRVVMNUhxeEw5cjBMVWJDRllBWUJBajRlIiwibWFjIjoiZTg2Nzc5YThmNzFhZTE0NDNiMGI2NDkyMDY5ODI2MGFiODA1NjM2M2UzNDRhNTY2Yzg2ZTU2ZDc1YmUxN2QwNSJ9
eyJpdiI6IldzUUZQWkdpUSt0SkowMVd2RnVSZ2c9PSIsInZhbHVlIjoiN2hLem00bEpcLzZsaldaYzlzOTNyTTlGRXkrNVl6QWF6cCtkbzJKT3J6Sm9jVllycE13NzFuU2RBQWs1Rm9rWlNadmhtcUw1N04rM1lLM0ZZQ0F6b2JnPT0iLCJtYWMiOiI5NmIxNzcyMzQwNTVhZjNlMDMzMWZlNmFkMzllYjEzYTc2ZmZiOTNiNTY4Njg2ZTYzODc0ZjYxMjAwN2UzZWY4In0=

cho...tôi còn phải nghỉ ngơi."

Ads
';
Advertisement