Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

"Vừa rồi là tổng giám đốc Hoàng, bây giờ là anh Hoàng, sao không gọi thẳng tên tôi?" Hoàng Tử Bình cầm cốc nước lên, giơ giơ trước mặt không uống ngay. 

"..."Lam Tuyết Giang cau mày. 

Nếu gọi thẳng tên anh, cảm giác quan hệ quá thân thiết, chủ yếu là xưng hộ giống như trước kia. 

Bàn tay lặng lẽ nằm chặt nhìn yết hầu ở cổ anh lên xuống. 

Anh đặt cốc nước xuống bàn, nghiêng nửa người tới cầm cốc nước ấm 

trong tay cô, hai mắt nhìn cô chăm chú, "Lam Tuyết Giang, em với tôi kết 

thúc quan hệ, sự thật là vì bà ngoại em đã xuất viện nên không cần dùng đến tiền nữa đúng không?" 

Nhịp tim Lam Tuyết Giang chậm mất nửa nhịp. 

"Anh có ý gì?" Trong lòng cô căng thẳng, cảm giác như bí mật trong lòng bị phơi bày. 

''Ha' Hoàng Tử Bình cười lạnh, nghĩ đến hình ảnh một nhà ba người ở sân tập bắn, ánh mắt sắc bén lạnh như băng,"Gấp gáp chấm dứt quan hệ với tôi như vậy, chính là muốn ở chung với Nguyễn Vinh?" 

"Không liên quan gì tới anh ấy cả." Lam Tuyết Giang mở miệng nói, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. 

"Em như vậy là muốn làm mẹ kế?" Ánh mắt và giọng nói của Hoàng Tử Bình vô cùng lạnh lẽo. 

Lam Tuyết Giang run run, cắn răng bình tĩnh nói lần nữa, "Chuyện này không liên quan đến anh!" 

Hoàng Tử Bình đứng bật dậy, trên người mặc áo sơ mi trắng, hai cúc áo trên cùng mở ra, khom người về trước, như một con sói đói. 

Bả vai bị nằm, Lam Tuyết Giang sợ hãi. 

Một giây sau, một đôi môi mỏng áp xuống, cô nhanh chóng nghiêng đầu né tránh "Hoàng Tử Bình, anh say rồi!" 

"Ha ha" 

Không biết có phải do cô gọi tên anh hay không mà Hoàng Tử Bình bỗng bật cười hai tiếng. 

Cũng không có ý đứng dậy, ngược lại sát ngần hơn, bàn tay di chuyển từ bên tai cô xuống xương quai xanh, giọng nói trầm tĩnh vang lên, "Em đang run." 

Đâu phải chỉ là run, Lam Tuyết Giang cảm giác hô hấp cũng ngừng hít 

thở. 

Trong mắt Hoàng Tử Bình quá mức quen thuộc, ý thức được cái gì đó không đúng, cô lập tức bật dậy muốn trốn. 

Nhưng không kịp, vừa bước chân, một bàn tay bỗng nhiên ôm ngang hông ném vào ghế sopha, không đau nhưng cảm giác kinh hoàng đang lấn áp trong đầu cô. 

Lam Tuyết Giang bị anh đè dưới người, trơ mắt nhìn anh cởi áo sơ mi mình ra. 

Sắp nhào tới thì bên ngoài có người gõ cửa. 

"Cốc Cốc Cốc." 

Lam Tuyết Giang cứng đờ người khi nghe tiếng của Nguyễn Vinh, "Tuyết Giang, là anh, Châu Minh để quên cặp sách ở đây!" 

Cô còn kinh hoảng hơn. 

"Tuyết Giang." Thấy cô không ra, giọng nói cách một cánh của truyền vào “Anh thấy đèn trong phòng vẫn sáng nên đã đi lên, em đã ngủ chưa?" 

 

"Cô Tuyết Giang, cô Tuyết Giang, con mở cửa nhé! " Châu Minh dò xét hỏi. 

Lam Tuyết Giang hoảng hồn không biết phải làm thế nào 

Không khí bên trong căn họ đã rất căng thẳng, bởi vì tiếng gõ cửa mà nghiêm trọng hơn, chỉ cầm chạm nhẹ một cái là bùng nổ. 

Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Tử Bình nhìn cô kinh hoảng, môi mỏng khẽ nói bên tai cô, "Tôi bỗng nhiên muốn xem, Nguyễn Vinh thấy tôi ở trong sẽ có biểu cảm gì." 

Sau đó, làm bộ đứng dậy mở cửa. 

"Không được." Lam Tuyết Giang ngơ ngẩn lắc đầu. 

Thấy hành động của anh, Lam Tuyết Giang năm cánh tay anh, giọng như cầu xin, "Đừng làm vậy!" 

Trước đây cũng xảy tra tình huống tương tự, lúc đó Tiêu Đông Hoàng mang bữa sáng cho cô, trùng hợp đụng mặt Hoàng Tử Bình, mà Tiêu Đông Hoàng thì còn dễ giải quyết, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Nguyễn Vinh, hơn nữa còn có đứa nhỏ Châu Minh.. 

Hoàng Tử Bình gỡ tay cô ra, vắt chân ngồi bên cạnh. 

Lam Tuyết Giang thấy vậy, chắc chắn anh không có hành động gì nữa mới thở nhẹ nhõm. 

Nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sopha, chỉnh sửa quần áo chắc chắn không có gì sai sót mới cầm cặp sách nhỏ đi ra cửa. 

Mở hé một khe của nhỏ, Nguyễn Vinh vẫn tiếp tục động tác gõ của,"Gõ lâu như vậy mới mở, anh còn tưởng em đã ngủ." 

"Không, vừa rồi ở trong bếp không nghe thấy." Lam Tuyết Giang chột dạ nói dối, không dám ngẩng đầu nhìn chính diện. 

Bàn tay luôn nắm chốt cửa, rất sợ của mở hơi lớn một chút sẽ phát hiện ra người bên trong. 

"Lúc nãy đi vội quá, đứa trẻ thối này để quên cặp sách!" Nguyễn Vinh nhận cặp sách từ cô, nhạy cảm phát hiện ra cái gì đó khác thường, ân cần hỏi, "Tuyết Giang, em không sao chứ? Sắc mặt em nhìn có vẻ không ổn." "Không sao, không sao." Lam Tuyết Giang lắc đầu, vội nói, "Anh Nguyễn Vinh, thời gian không còn sớm nữa, anh mau đưa Châu Minh về ngủ đi!" 

 

Không để ý vẻ mặt nghi ngờ của Nguyễn Vinh, cô chỉ muốn đối phương nhanh chóng rời đi. 

Nhưng, chuyện Lam Tuyết Giang sợ nhất đã xảy ra. 

Tiếng bước chân vững vàng vang lên, một bóng người phủ xuống, sau 

đó là giọng nam trầm tĩnh hơi mất kiên nhẫn, "Sao lâu như vậy?" 

 

Giống như sự xuất hiện của anh ấy vậy, bỗng nhiên như thế cũng tự nhiên như vậy. 

Nguyễn Vinh xém chút không ôm được đứa con trai vào lòng, dù cho có cố gắng điềm tỉnh, âm thành cũng không che đậy được sự run rẩy: “Tổng giám đốc Hoàng?” 

“Thì ra là anh Nguyễn.” Gương mặt Hoàng Tử Bình mọi khi vẫn lạnh lùng, lúc này thì lại có chút lười biếng, thậm chí có thái độ thong thả ung dung, giọng điệu nhẹ nhàng, “Các người nói chuyện đi, vậy tôi không quấy rầy nữa.” 

Nói xong, động tác cực nhanh quay lưng rời khỏi nhà. 

Giống như là chủ nhân của ngôi nhà này vậy, chỉ là nghe thấy tiếng gõ cửa qua nhìn một cái. 

Cổ họng Lam Tuyết Giang căng thẳng, răng cắn chặt như muốn nhai nhiễn ra. 

eyJpdiI6IjNUY3pYNGxaUlV4VFFBRzNVa2hINkE9PSIsInZhbHVlIjoiUFprY2lVZ2lsMjdqMk1Ba0ZQWEl0QWxDbkNZK1VEWktvNVc2Zk1wczN5cEZOaEFwRFJNNWRSV3pXT0NwK09PVEwxSVh0UUZQdUdDT0Q2OXFhSXcwNEE9PSIsIm1hYyI6ImFjNmY5MmFkMDc4ZjVmNzNmMDkyMjU3ODIxNjU3ZDFkMjIwYTE1MzVlNmY3N2JiMDRlZDFiNzdlZmMwZjFlM2EifQ==
eyJpdiI6InRsQ1hYaUJCbEoxOWhFTElwZW1pdlE9PSIsInZhbHVlIjoiclJzTVlPTUY0TnBSK0lUVFJtbWxvS280UkFQSUxGNG9HU2FmYk5QQlVPXC9YN3lkc1RoZXltU2ZDZDJ1MzJHTHNIcHdcL3JScmp5U2t6WTdGaWZwRFcxUFIySjZXeU9HRnF3MGg4Sk9lSXIzTE1naFwvRjJhSE5NTXh5YmpyUU5FaURtaG54VlUwNWorbDN1S2F1dmgwZjVuNTNNY2tHdXN5ZzZNdGszTm50ZnJlTnhTUFBSYk1LODRiMHdMOUc4dHVcL0dPSnBwUFIyamR1MVc0QWpaS0VVdXg5a1lGXC9TK0xYRUVGakphUXZxaVhYMmZSS3QxMFwvem90MDI5b0hLQ0ZKdyIsIm1hYyI6ImJmODNiMGUzYmMwNjkxOWI0YjIyMmFiNjA1Y2I0OTZmOTVlODVmZjRiZTE5ZWJmZGNmMDM4YWE3NGVhOTNiYmUifQ==

Tình cảnh như thế này cô không thể nào giải thích được lấy nữa câu, bởi vì Hoàng Tử Bình xuất hiện ở nhà mình, áo sơ mi thì lại đang không cài nút, trên ngực lại còn lưu lại dấu vết do lúc này giằng co rõ ràng như thế, chỉ có thể dẫn người ta hoàn toàn liên tưởng đến là mùi vị yêu đương.

Ads
';
Advertisement