“Không cần, chắc là tôi quấy rầy mới đúng” Biểu tình Nguyễn Vinh và giọng nói có chút cứng ngắt.
Nhóc con cũng không ngờ có tình cảnh này xảy ra, cậu bé vẫn luôn nằm
trong lòng Nguyễn Vinh không dám lên tiếng.
Đẩy con trai lên trên, Nguyễn Vinh cầm lấy cặp xách nhỏ rồi quay người từng bước một đi xuống lầu, xuống mấy tầng sau đó đột nhiên có chút hoàng hốt, bắt đầu hối hận mình đi rồi lại về.
Tiếng bước chân ngoài cầu thang biến mất, Lam Tuyết Giang đừng đờ người giống như khu gỗ ngây ra đó một hồi lâu, đầu óc trống rỗng.
Sau cùng khi Nguyễn Vinh xoay người đi, anh còn quay đầu nhìn cô một cái, sự thất vọng chất chứa trong đôi mắt đó như con dao cứa từng nhát từng nhát vào lòng cô.
“Nhìn cái gì, đã đi không còn thấy bóng dáng nữa rồi!”
Mới vừa dập tắt ngọn đèn cảm ứng, và một giọng nói trầm lặng của đàn ông vang lên.
Hoàng Tử Bình kéo cánh tay cô lại, giây lát sau, cô tức giận đẩy ra.
Lúc đó anh hí mắt lại, lần nữa kéo lấy cánh tay cô, thật là chặt, không cho cô có cơ hội lần nữa đẩy ra.
Lam Tuyết Giang không phản kháng lại sự khống chế của anh nữa, nhưng ánh mắt lại chết lặng nhìn chằm chằm vào anh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh, sự oan uất tận đáy lòng chôn vùi cô, “Hoàng Tử Bình, anh cố ý đúng không!”
“Em thật sự sợ anh ta biết mối quan hệ của chúng ta đến như thế sao?” Hoàng Tử Bình sớm đã nổi lửa, lớn giọng chất vấn hỏi.
“Anh hoàn toàn là không hiểu cái gì hết.” Lam Tuyết Giang cắn răng.
“Ha.” Hoàng Tử Bình nhếch môi, nói lời khó nghe sắc bén như một con dao,“Vậy thì đã làm sao. Em đúng là đã bị tôi ngủ qua mà!”
Lam Tuyết Giang không hề ngờ được lại nhận thêm một vết thương, sắc mặt cô trắng bệch, trong lòng cảm thấy có một cơn lạnh giá.
Điều này cô đương nhiên là không quên...
Nếu không phải xảy ra đêm ngoài ý muốn đó, sau đó lại là bán đứng bản thân mình, thì có khi gặp mặt Nguyễn Vinh lần nữa sẽ không khó mở miệng như thế này.
Hoàng Tử Bình nhăn mày lại, dường như cũng cảm thấy lời nói này của mình không đúng, chỉ là lời nói đã nói ra, anh mở miệng càng thêm u ám, Em thật sự không nguyện ý đi theo tôi sao, nhất định phải làm mẹ kế của người khác đúng không?”
Lam Tuyết Giang nắm chặt lấy nắm đấm.
Móng tay quấn lấy lòng bàn tay, dùng hết sức khống chế để không thốt lên những lời muốn chửi muốn hét vào mặt anh, giọng cô run rẩy nói, Hoàng Tử Bình, đây là lần cuối cùng tôi nói với anh, quan hệ của chúng ta đã kết thúc rồi! Tôi hy vọng chúng ta sau này nước sông không phạm nước giếng!”
Lần này, là Hoàng Tử Bình hất tay cô ra một cách tàn nhẫn
Anh bước lớn quay vào trong phòng, không phải là ở lại, không đến mấy giây lại một lần nữa đi ra, trong tay cầm áo khoác, toàn thân nổi điên khí thế hùng hổ mà đi lướt qua cô.
Lam Tuyết Giang ý thức được ra đóng cửa, rồi khóa lại.
Quay trở lại giường kéo mền qua khỏi đầu.
Thật mệt mỏi.
Sau đó cả một tuần, Lam Tuyết Giang đều sống không yên ổn.
Bạn thân đã chạy đi du lịch, cô ngay cả bạn bè để tâm sự cũng không có, thời gian này cô cũng không dám chủ động liên lạc với Nguyễn Vinh, cho đến cuối tuần cô nằm như cái xác trên giường, thì có người tới gõ cửa.
Lam Tuyết Giang bây giờ thậm chí ngay cả đối với tiếng gõ cửa cũng bị ám ảnh, cô do dự bước đi ra ngoài.
Nhón chân lên xem qua mắt mèo trên cửa, nhìn ra ngoài xác định là ai rồi, cô kinh ngạc đôi chút, có chút lo lắng hé mở nhỏ cửa ra xíu.
Giống như buổi sáng tuần trước vậy, người đứng bên ngoài là Nguyễn Vinh và Châu Minh, vẫn như vậy cầm túi đồ siêu thị trên tay.
Giống như là chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, Nguyễn Vinh đi vào, liền xách mấy món đồ mới mua từ siêu thị vào nhà bếp, rửa tay bận rộn nấu ăn, là vì đã từng đi lính, động tác nhanh và gọn hơn cả cô.
Buổi trưa là lúc nắng nóng nhất, trong phòng bếp đâu đâu cũng là hương thơm.
Chỉ là từ lúc Lam Tuyết Giang ngồi xuống, thì luôn thấy bất an, quả nhiên khi ăn cơm không bao lâu, động tác gấp đồ ăn của Nguyễn Vinh dừng lại.
“Tuyết Giang, anh luôn cho là quan hệ giữa em và tổng giám đốc Hoàng chỉ là quan hệ công việc.” Nguyễn Vinh nói đến đây rồi dừng lại một lát, cau mày nói tiếp, “Chỉ là em không nên giấu anh, khiến anh có cảm giác mình giống như tên ngốc bị sỏ mũi”
“Xin lỗi anh..” Lam Tuyết Giang cắn môi cúi đầu.
Cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ trong ánh mắt ấy
hiện lên sự thất vọng và khinh khi, thậm chí là chán ghét...
“Các người bắt đầu từ khi nào?” Nguyễn Vinh lại hỏi.
Lam Tuyết Giang mở miệng, giọng rất nhỏ trả lời, “Chúng em đã không còn quan hệ gì nữa...”
“Tuyết Giang, nếu em không muốn nói, anh cũng không làm khó em.” Nguyễn Vinh thấy vậy, vốn có rất nhiều lời sắp nói ra miệng lại nuốt vào bên trong cuống họng, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, “Nếu như cần anh giúp đỡ, thì cứ nói với anh.”
“Dạ được...” Mũi của Lam Tuyết Giang có chút cay cay.
Anh ấy vẫn cứ mãi như thế, bất luật là xảy ra chuyện gì, vẫn cứ luôn dịu dàng như thế, không nỡ nói nặng với cô một câu.
Bởi vì nói đến Hoàng Tử Bình, nên bầu không khí trở nên rất kỳ lạ, cho đến khi cậu bé cầm đũa gõ vào chén, bĩu môi với cô, “Cô Tuyết Giang, sao cô còn chưa dỗ con! Không thấy là con đã buồn bã suốt cả ngày rồi hả?”
Lam Tuyết Giang đang buồn phiền liền thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nguyễn Vinh buổi tối còn có chuyện phải làm, nên buổi chiều ba giờ đã dẫn con trai rời khỏi, nhóc con đã được dỗ ngoan liền quay sang cô hôn chụt chụt vài cái.
Tiễn cha con họ đi, Lam Tuyết Giang quay vào nhà, đi vào phòng ngủ nằm xuống giường, điện thoại bên cạnh cứ rung liên hồi.
Cô mở ra xem, là một tin nhắn từ ngân hàng gửi đến.
Khi đọc rõ tin nhắn, Lam Tuyết Giang liền nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường, không phải vì gì cả, mà là nhắc nhở chuyển khoản nhận khoản, cô đếm từng số từng số trên đó, sáu mươi tám tỷ đúng, không nhiều cũng không ít.
Mà tấm thẻ ngân hàng này là do Hoàng Tử Bình đưa cho cô.
Lam Tuyết Giang cầm điện thoại đi đến bàn trang điểm ngồi xuống,
tấm thẻ ngân hàng đó đang nằm trước mặt cô ngay trên hộc tủ.
Trong khóe mắt, chiếc gương trang điểm bên cạnh không chỉ phản chiếu khóe miệng mím chặt của cô, còn có chiếc chìa khóa nhỏ treo phía bên trên cổ cô, kim cương sáng lấp la lấp lánh.
“Sau này đi đến đâu cũng nhất định phải đeo theo!”
“Luôn luôn phải đeo trên cổ!”
“Tắm cũng không được tháo ra!”
Giọng một người đàn ông trầm lạnh bá đạo vang bên tai cô, mỗi chữ đều rất rõ ràng.
Lam Tuyết Giang bất giác nghĩ đến lần trước đi ăn cơm, lúc cả hai người ở trước nhà vệ sinh, anh xé cổ áo cô ra, chỉ tay vào chiếc chìa khóa nhỏ đeo trên cổ cô rồi nói một câu “Thật ngoan.”
Hít thở sâu một cái, khi cô cầm lấy thẻ ngân hàng đồng thời cũng tháo sợi dây chuyền chìa khóa nhỏ đó xuống.
Cô liếm môi nói, “Chào cô, phiền cô một chút, tôi muốn tìm tổng giám đốc Hoàng”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất