Không phải là quản lí nào đến bàn bạc công việc, cũng được tổng giám đốc Hoàng Tử Bình đến dặn dò trước sao, thấy vậy cô gái ở quầy lễ tân lập tức hỏi cô, "Cô có đặt lịch hẹn trước không?”
"Không ..." Lam Tuyết Giang bối rối đáp.
“Xin lỗi, nếu không có hẹn trước, thì vui lòng hẹn trước!” Thái độ nhân viên lễ tân vô cùng lịch sự và cương quyết, “Nhưng lịch trình của tổng giám đốc Hoàng vô cùng dày đặc, cho dù có hẹn gặp trước ngài ấy cũng không chắc là gặp được, hiện tại đã kín lịch gặp mặt cho ba tháng sau rồi.
"..." Lam Tuyết Giang nhếch khóe miệng.
Đột nhiên cô phát hiện ra, hóa ra để gặp được anh một lần cũng khó như lên trời.
Lam Tuyết Giang không còn cách nào khác, đành quay người bước đi, khi chuẩn bị đi qua cánh cửa xoay, cô nghe thấy tiếng ai đó gọi mình: "Cô Lam!"
vest.
“Phan Anh!” Cô quay đầu lại và nhìn thấy Phan Anh mặc trên người bộ
“Cô Lam, cô đến đây gặp anh Hoàng sao?” Phan Anh hỏi.
“Đúng vậy.” Lam Tuyết Giang gật đầu, nói thật, “Tôi có chuyện muốn tìm anh ấy, nhưng là không có cách nào không hẹn trước được..”
Vẻ mặt và giọng nói của Phan Anh có chút hưng phấn, "Không dễ hẹn trước vậy đâu, để tôi đưa cô lên!"
ra.
Từ thang máy lên tầng cao nhất, văn phòng tổng giám đốc tráng lệ hiện
Phan Anh đưa cô đến tận cửa, giơ tay gõ, sau đó mở cửa, cung kính báo cáo, "Ngài Hoàng, có khách đến thăm!"
Hoàng Tử Bình ngồi ở trước bàn làm việc to lớn, trên bàn là máy tính, bên cạnh có đầy đủ hồ sơ ở hai bên tay trái và tay phải.
Nó cho thấy các đường gợn sóng lên xuống của thị trường chứng khoán, tiếng bút máy viết trên giấy nghe vô cùng trong trẻo.
Áo vest vắt sau lưng ghế dựa, vai cầm bút hơi nghiêng xuống, cúi đầu xuống, có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ cái gì đó.
Nghe Phan Anh báo cáo, không khỏi ngẩng đầu nói "Ừm".
Phan Anh liếc cô một cái, sau đó gật đầu, cung kính lui ra ngoài đóng cửa lại.
Lam Tuyết Giang đứng ở nơi đó một lúc, cũng không thấy anh ngẩng đầu lên, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước đứng yên, chỉ còn cách bàn làm việc một khoảng cách ngắn.
Cách đó vài bước.
Sau đó, cô phát hiện ra trên bàn của Hoàng Tử Bình không chỉ có giấy tờ mà còn có một tách cà phê nguội và một hộp cơm trưa.
Đây hẳn là bữa trưa do thư ký gọi.
Đột ngột hơi dừng lại khi vô tình lướt lướt qua, trông có vẻ không ngon cho lắm.
Đó không phải là một bữa ăn ngon, đó chỉ là một tô mì. Mà cô cũng không biết nó có ngon hay không.
Dường như chỉ ăn một miếng và được bỏ lại, nên nó đã đóng cục. Lam Tuyết Giang bình tĩnh lại nói: "Anh Hoàng."
Cây bút trong tay Hoàng Tử Bình dừng lại, đầu đột nhiên căng thẳng, con ngươi nhanh chóng siết chặt.
"Xin lỗi, cho tôi làm phiền một chút thời gian cá nhân của anh.." Lam Tuyết Giang nằm chặt túi đeo vai trước mặt.
“Nói đi.” Hoàng Tử Bình ngả người ra sau.
Lam Tuyết Giang lấy thẻ ngân hàng ra khỏi túi xách và đặt nó lên bàn, Tôi nhận được một tin nhắn ngày hôm qua, và tôi đã nhận được là sáu mươi bốn tỷ.”
“Ồ, cái này.” Hoàng Tử Bình năm lại bút, trong mắt có thứ gì đó xẹt qua mà người khác không biết được, giọng điệu nhạt nhẽo: “Có thể là Phan Anh đã quên giải thích cho em rồi.”
“Nếu mối quan hệ của chúng ta đã kết thúc, tôi nghĩ tôi không thể nhận lấy số tiền này của anh nữa. Vì vậy ... thẻ này tôi sẽ trả lại cho anh.” Lam Tuyết Giang nói xong, hít một hơi thở dài rồi liền rút tay về. “Cô đến là vì cái này?” Hoàng Tử Bình nhìn cô chằm chằm.
"Còn có..." Lam Tuyết Giang nuốt nước bọt .
Trong ánh mắt nhìn chăm chăm của anh, cô lấy ra hai thứ khác từ trong túi xách: "Chìa khóa và chiếc vòng cổ này.."
Không giống như tấm thẻ vừa rồi, lúc buông tay chiếc chìa khóa, cô lại cảm thấy vô cùng khó khăn.
Dường như có một sự mất mát giữa lông mày và mắt của Hoàng Tử Bình , nhưng lại có vẻ anh không có bất kỳ cảm xúc nào.
Giọng anh thờ ơ: "Tôi chưa bao giờ lấy lại những thứ tôi đã cho. Nếu em đã không muốn, xin vui lòng ra cửa rẽ phải, ở cửa có một thùng rác ở đó!
"Vậy tùy anh xử lí..." Lam Tuyết Giang nhẹ nắm tay.
Hoàng Tử Bình hừ lạnh một tiếng, cánh tay đột nhiên nhấc lên, mặt dây chuyền nạm kim cương trực tiếp rơi xuống đó.
Ở trong thùng rác bên cạnh anh.
Nó tạo ra một âm thanh ngột ngạt như khi cô đối diện với anh.
Lam Tuyết Giang hơi mở to mắt, nhưng cô cũng không có ngạc nhiên, hoàn toàn giống như đã quen với phong cách làm việc của anh.
Chỉ nhìn món đồ xa xỉ đắt tiền kia bị anh coi như rác rưởi, cô không tiếc rẻ, đơn giản là cô đã từ bỏ.
Không còn sợi dây chuyền, mà cô cũng không thể nhặt nó lên như lúc đó, vì vậy cô nắm chặt ngón tay của mình: "Xin lỗi vì đã làm phiền anh Hoàng"
Lam Tuyết Giang nói xong liền muốn xoay người rời đi.
"Lam Tuyết Giang, em thật sự không suy nghĩ kĩ một chút được sao?"
Lam Tuyết Giang dừng lại và ngước mắt lên, đôi mắt kia của anh vẫn đen và sâu chưa hề rời khỏi cô.
Đương nhiên là cô biết anh đang ám chỉ điều gì.
thái độ im lặng và vẻ mặt của cô đã giải thích tất cả mọi thứ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất