Khi cô quay người chuẩn bị đi tới cửa, giọng nói trầm ổn của Hoàng Tử Bình lại vang lên, mang theo vẻ u ám không thể che giấu, "Lam Tuyết Giang, tôi cũng có thể sử dụng một số biện pháp để ép buộc em tiếp tục ở bên cạnh tôi như trước đây.”
Lam Tuyết Giang lại phải dừng bước chân.
"Anh ..." Cô quay đầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh.
Đúng là, không có một chút giả dối nào trong lời nói của anh, anh hoàn toàn có thể làm được điều đó.
Người dân không đấu tranh với quan chức, quan chức không đấu tranh với thương gia. Anh muốn thứ gì đó thì chắc chắn anh sẽ đạt được. Trước anh, cô bắt buộc phải chủ động đi cầu xin anh...
Dường như cảm giác tuyệt vọng đã quay trở lại.
Khi Lam Tuyết Giang đang tràn đầy tức giận không biết trút giận ở đâu, thì nghe thấy anh đột nhiên khẽ nói một câu, “Chỉ là tôi không muốn làm như vậy”
"..." Cô sững sờ.
Dường như trái tim cô ngập tràn sự hỗn loạn.
Đột nhiên ngoài cửa có hai tiếng “cộc”, và sau đó dường như là cấp dưới của anh, cất giọng rất kính cẩn: “Ngài Hoàng, cuộc hộp đại hội cổ đông sẽ sớm bắt đầu!
Lam Tuyết Giang quay lại và rời đi.
Mặt trời mọc và lặn, thời gian mỗi ngày đều trôi qua.
Kết thúc công việc, Lam Tuyết Giang ra khỏi tòa nhà văn phòng, khi cô chuẩn bị ra lối đi, chiếc xe Jeep gắn mác quân đội đã lái đến trước mặt
cô.
Cô ngồi vào trong, cảm thấy bất lực: "Anh Nguyễn Vinh, anh không phải lúc nào cũng phải đến đón em đâu, thật ra em đi xe buýt thì quen hơn ..." “Mấy ngày nay anh không bận, chủ yếu là Châu Minh muốn gặp em thôi!” Nguyễn Vinh cười dịu dàng.
“Cô Tuyết Giang, ba con cả ngày không gặp cô, ba sẽ phát điên đấy!” Thằng nhỏ lập tức thò đầu lên từ phía sau.
"..." Lam Tuyết Giang bị đánh bại trong chốc lát.
Xe chạy vào đường cái, cô nghĩ tới điều gì đó, không khỏi hỏi: "Hình như gần đây em không gặp Tiêu Đông Hoàng?"
Mỗi lần trước khi Nguyễn Vinh ở đó đón cô, Tiêu Đông Hoàng sẽ luôn ở bên cạnh anh.
“Anh ấy bận việc gia đình.” Nguyễn Vinh giải thích.
Lam Tuyết Giang gật đầu khi nghe những lời đó, và không hỏi thêm.
Nhưng Nguyễn Vinh lại quay đầu về phía cô, và mỉm cười, “Tuyết Giang, thứ bảy tới là sinh nhật của em rồi, nếu không có gì ngoài ý muốn thì có thể là anh sẽ rất rảnh, nên chúng ta đi đến một khu nghỉ dưỡng để thư giãn được chú?
Lam Tuyết Giang ngẩn ngơ, suýt chút nữa cô đã quên mất.
Cô cũng không đồng ý ngay, nhưng trên mặt hiện lên vẻ buồn bã, "Em sợ là không được, tuần sau..."
"Sợ rằng cuối tuần không được..." Lam Tuyết Giang lộ ra gương mặt u sầu, có chút lúng túng.
Trước giờ tan làm, quản lý gọi cô tới phòng làm việc.
Nói là có một dự án cần tới thành phố khác để khảo sát, sáng thứ sáu xuất phát, có lẽ sẽ đi ba ngày, kêu cô đi theo cùng.
"Tại sao vậy ạ?" Cậu bé từ phía sau ló đầu lên hỏi.
Lam Tuyết Giang liếc nhìn Nguyễn Vinh cũng đang nghi ngờ, giải thích đúng sự thật: "Cấp trên sắp xếp cho em đi Đà Nẵng công tác, thứ sáu phải đi
rồi."
"Đà Nẵng?" Nguyễn Vinh hỏi.
"Đúng vậy.." Lam Tuyết Giang gật đầu, khóe miệng không tự chủ được khẽ nhếch lên.
Dự án này không chỉ có mình công ty cô, mà là hợp tác chung với Hoàng thị, cho nên nói đến lúc đó bên Hoàng thị cũng sẽ có người phụ trách đi
cùng.
Nhưng việc nhỏ như vậy, Hoàng Tử Bình không thể nào tự mình ra quân được...
Nghĩ như vậy, khiến cô yên tâm hơn nhiều.
Lam Tuyết Giang cười, nhún vai nói: "Anh Nguyễn Vinh, chỉ là sinh nhật thôi mà, cũng không phải chuyện lớn gì, không sao đâu, hoặc chờ em đi công tác về, anh tổ chức bù lại cho em là được mà."
Nguyễn Vinh nghe xong cũng cười, nhưng biểu cảm như có điều suy tư.
..
Sáng thứ sáu, Lam Tuyết Giang bắt xe buýt tới sân bay.
Còn chưa xuống xe, thì có điện thoại gọi tới.
Cuộc gọi đầu tiên là Nguyễn Vinh hỏi cô đã tới sân bay chưa, chắc là thể hiện sự quan tâm, nói hai câu liền cúp, cuộc gọi thứ hai là giám đốc, hỏi cô đang ở đâu.
Lam Tuyết Giang vừa đáp vừa xách hành lý đi vào cửa.
Bởi vì đi công tác trong thời gian ngắn, cô cũng không xách vali theo, chỉ đem theo hai cái túi, để vài bộ quần áo thay hằng ngày là được, không hề nặng gì.
Đi ra khỏi thang máy, rất nhanh cô liền thấy giám đốc.
Lúc bước chân Lam Tuyết Giang đi tới bên cạnh giám đốc, không khỏi dừng một chút.
Chắc vừa làm thủ tục đăng ký xong, giám đốc vẫn đang cầm vé máy bay và chứng minh thư trên tay, mà miệng giám đốc đang mở ra khép lại, trên mặt là nụ cười tươi nịnh nọt, mà đứng bên cạnh ông ta là một người đàn ông cao to mặc tây trang, một tay đút vào túi quần.
Đường viền gò má nam tính, đôi mắt sâu thăm thẳm.
Dường như đã thấy cô, giám đốc lập tức ngoắc tay: "Tuyết Giang, còn ngây ra đó làm gì, mau tới đây lấy vé!"
Lam Tuyết Giang nắm chặt hai túi trên vai, nhanh chóng chạy tới. "Tổng giám đốc Hoắc..." Cô gật đầu.
"Ừ." Hoàng Tử Bình nhàn nhạt liếc nhìn cô.
Lúc này Phan Anh đi tới, trong tay cũng cầm vé máy bay, kính cẩn đưa cho Hoàng Tử Bình, sau đó hai người đi tới chỗ kiểm tra an ninh trước.
Chuyến bay sáng thường không bị trễ, vào trong chờ không lâu liền có thông báo lên máy bay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất