Lam Tuyết Giang đi theo phía sau giám đốc, với thân phận của họ, đương nhiên là ngồi ở khoang phổ thông, cô cầm vé máy bay tìm vị trí, sau đó liền thấy Phan Anh đang xách hành lý trên lối đi nhỏ ở giữa.
Ánh mắt dời sang chỗ khác, người đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ không phải Hoàng Tử Bình còn có thể là ai?
Lam Tuyết Giang ngây ra.
Mà dãy số ghế ngồi trong tay cô cũng chính là bên cạnh anh.
Lam Tuyết Giang nuốt nước miếng lên tiếng: "Anh..."
Phan Anh đặt vali lên, thấy thế liền lên tiếng thay sếp của mình: "Vé máy bay gần đây bán chạy, khoang hạng nhất đều đầy, chỉ còn lại khoang
phổ thông, may chỉ có hai tiếng, ráng chịu đựng một chút là tới rồi."
"..." Lam Tuyết Giang lại nuốt nước miếng lần thứ hai.
Bây giờ không phải là mùa du lịch, hơn nữa đây là chuyến bay tới Đà Nẵng sớm nhất, mà quan trọng nhất là, với thân phận và địa vị của Hoàng Tử Bình, cũng không đến nỗi không lấy được một vé máy bay khoang hạng nhất nhỉ? Ít nhất cũng phải trong khoang thương nhân chứ...
Nhưng đối diện với vẻ mặt chân thành của Phan Anh, cô vẫn quyết định bỏ qua những nghi vấn này.
Hành khách phía sau lần lượt lên máy bay, tiếp viên hàng không giữ gìn trật tự và nhắc nhở mọi người vào chỗ.
Lam Tuyết Giang nhìn gò má Hoàng Tử Bình vẫn luôn quay qua phía cửa sổ, nắm chặt vé máy bay, không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống.
Lúc đặt hai túi hành lý lên kệ, vừa cúi đầu chuẩn bị thắt dây an toàn, thì một giọng nói của hành khách mơ hồ truyền đến: "Ngại quá, anh bạn, có thể đổi chỗ ngồi không?"
nhìn.
Lam Tuyết Giang cảm thấy âm thanh rất quen tai, cho nên quay đầu lại
Vừa nhìn, cô lập tức thấy kinh ngạc.
Đứa nhỏ đang được Nguyễn Vinh bế trong ngực đung đưa đầu, đang khoa trương khoa tay múa chân: "Cô Tuyết Giang, surprise!"
"Anh Nguyễn Vinh, Châu Minh?" Lam Tuyết Giang mở to hai mắt, nhìn một lớn một nhỏ vừa xuất hiện: "Sao hai người lại...
"Không phải anh đã nói cuối tuần đúng lúc không bận việc gì sao, đi công tác cùng em thôi." Nguyễn Vinh nhếch khóe miệng, lần thứ hai hỏi hành khách bên cạnh: "Anh ơi, có tiện đổi chỗ không?"
"Có thể, có thể!" Dường như hành khách này đi một mình, thấy họ quen nhau, cũng vui vẻ đồng ý.
Lam Tuyết Giang có chút chưa phản ứng kịp, theo bản năng nghiêng
đầu nhìn về phía Hoàng Tử Bình.
Toàn bộ quá trình anh đều nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, để lại cho cô gò má lạnh lẽo, mà hành khách đổi chỗ đã lấy túi ra, đồng thời cậu bé đã không chờ nổi, đang thúc giục cô: "Cô Tuyết Giang, cô mau tới đây ngồi đi! Nhanh lên nhanh lên!"
"À, được..." Lam Tuyết Giang yên lặng đứng dậy.
Bên trong khoang máy bay tiếp viên hàng không đã bắt đầu kiểm tra an toàn trước khi cất cánh.
Một hàng ba chỗ ngồi, người đàn ông đổi chỗ ngồi ở giữa, Phan Anh
ngồi ở rìa, sống lưng lạnh ngắt, phía sau thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện truyền tới.
"Sao hai người không nói với em...
"Tụi anh muốn tổ chức sinh nhật cho em vào thứ bảy, vừa lúc Châu
Minh cũng muốn tới Đà Nẵng, nên dẫn thẳng bé đi du lịch"
"Như vậy cũng quá rườm rà..."
"Không rườm rà! Vốn muốn tạo sự bất ngờ cho em ở sân bay, mà thắng nhóc này dậy quá muộn, thiếu chút nữa trễ chuyến..."
Phan Anh trộm liếc mắt nhìn sếp nhà mình, sắc mặt anh âm trầm.
Chuyến bay mất hai tiếng mười phút, rất nhanh đã tới sân bay Đà Nẵng, hai cha con Nguyễn Vinh cũng đi theo, cho nên cũng ở cùng khách sạn. Trước khi đi công tác đã đặt phòng trước, sau khi đi vào, chỉ cần đưa chứng minh thư là được.
Lúc Lam Tuyết Giang lấy thẻ mở cửa phòng, lơ đãng quét mắt thẻ trong tay Hoàng Tử Bình.
Anh lại ở phòng đối diện.
Lúc này Nguyễn Vinh cũng lấy chứng minh thư và thẻ ngân hàng: "Làm phiền cô cho tôi phòng bên cạnh cô gái này!"
"Vâng, xin anh chờ chút!" Cô gái ở quầy lễ tân vội vàng trả lời, mấy giây sau cười nói: "Đúng lúc có khách hàng trả phòng, đây là phòng của anh!" "Cảm ơn." Nguyễn Vinh mỉm cười.
Sau khi thuê phòng xong, Nguyễn Vinh nắm tay trái con trai, tai phải rất tự nhiên đưa qua xách hai túi cho cô: "Tuyết Giang, chúng ta đi thôi."
Lam Tuyết Giang gật đầu, sau đó bóng hai người lớn và một đứa bé đi về phía thang máy.
Lúc này Phan Anh đã không dám nhìn sắc mặt của sếp mình nữa. Thật đáng sợ...
Căn phòng sắp xếp xong thì đã bắt đầu tập trung vào trong công việc.
Ở đây có hội trường họp, cả ngày cũng không ngừng mở hội nghị, đến tối miễn không có bữa tiệc được sắp xếp, cũng có thể chiếm được, Lam Tuyết Giang đương nhiên cũng đến tham dự, chẳng qua sau khi kết thúc dường như mọi người còn muốn đi tăng hai hát karaoke nữa.
Nghĩ đến hai bố con Nguyễn Vinh đi công tác với cô, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, không muốn đi KTV lắm.
Ánh mắt Hoàng Tử Bình liếc xéo tới: “Nóng lòng muốn về như vậy?”
“Tuyết Giang, cô không thể không đi.” Anh vừa mở miệng như vậy, giám đốc lập tức lên tiếng: “Không cho người ta mặt mũi chút nào! Cơm cũng ăn, đi dạo một vòng không tồi, đi đi, chúng ta xuống dưới sân chơi!”
Lam Tuyết Giang bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo đoàn bọn họ.
Đoàn người bọn họ tới phòng karaoke, nam nữ tới cũng ngồi không ít.
bên cạnh cô, bưng ly bia rồi uống một hơi cạn sạch.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất