Đặt microphone vào tay cô: “Tuyết Giang, nhanh, tôi hát tới nỗi khô cả cổ họng rồi, cô thay tôi tới hát hai bài đi.”
“Giám đốc, tôi...” Lam Tuyết Giang lắc đầu.
Còn chưa kịp từ chối, giám đốc cũng đã giành trước nói tiếp: “Đừng giả vờ! Lần trước ở tiệc liên hoan của bộ phận tôi cũng từng nghe cô hát, tôi biết cô hát rất hay, tôi cũng chọn cho cô rồi! Đợi lát nữa bài này xong thì tới
Cô!"
nhỉ?”
“...” Lam Tuyết Giang khóc không ra nước mắt.
Một bài nhanh chóng hát xong thì có người hỏi: “Bài tới này ai hát
Lam Tuyết Giang không thể làm gì khác hơn là cầm microphone đứng day.
Khúc nhạc dạo vang lên, cô đồng thời hát theo: “Vàng cây lá bay đôi tay ngây buồn mang suy tư về, đầy đôi mắt nhung kiêu sa môi mềm tìm đến cơn mê, niềm tin đã lạnh theo tháng năm giá băng, em có nghe ngoài phố đang kết hoa, bao nhiêu sắc hoa là bấy nhiêu tâm tình mang ý thơ mong chờ.
دو
Câu cuối cùng hát xong, lòng bàn tay Lam Tuyết Giang lặng lẽ thả lỏng.
Trong ánh đèn muôn màu muôn vẻ, mồ hôi xen kẽ trong đường chỉ tay hiện rõ gấp khúc dưới ánh sáng.
Trong suốt quá trình hát, cô luôn cảm thấy có đôi mắt sáng quắc đang nhìn mình chằm chằm, sắp thiêu đốt lưng cô thủng thành hai lỗ, cô mang đôi guốc cao khoảng phân nhiều lần xém chút nữa không đứng vững.
Lam Tuyết Giang rất khó chịu, đặt microphone lên bàn rồi đi tới sô pha, cầm ly đồ uống lên uống tiếp.
Người ngồi bên cạnh bắt đầu xôn xao: “Hát thật không tệ, đợi lát nữa lại hát tiếp hai bài nhé.”
“Đúng đúng” Lập tức có tiếng hùa theo.
ừ
Lam Tuyết Giang liếm môi một cái, không thể làm gì khác hơn là ậm ừ thưa đáp.
Vừa buông xuống ly đồ uống đã uống cạn, Hoàng Tử Bình trước sau im lặng không nói, bỗng nhiên nghiêng bốn mươi lăm độ đứng lên, dập tắt điếu thuốc trong tay, ngón tay gõ gõ mặt đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, ngày mai vẫn còn cuộc họp.”
Lời này như đang nói đến đây là kết thúc.
Người lãnh đạo tối cao lên tiếng, mọi người hai mặt nhìn nhau, cho dù chưa tận hứng nhưng cũng không ai dám phản đối, nhanh chóng thu dọn đồ
đạc đứng dậy rời khỏi theo.
Trở lại khách sạn, giám đốc nói không có gối nên không thoải mái, đi tìm người đổi, Lam Tuyết Giang hiểu rõ gật đầu, tự mình đi về phía thang máy trước.
Trong quá trình chờ đợi, bóng tối sau lưng dần dần bao phủ.
Lam Tuyết Giang quay đầu lại, nhìn thấy Hoàng Tử Bình một tay đút túi đứng bên cạnh, ngược chiều ánh sáng, đường nét và hình dáng gương mặt càng lộ rõ.
Nghĩ đến thân phận đi công tác lần này, cô vẫn gọi một tiếng: “Tổng
giám đốc Hoàng”
Hoàng Tử Bình không phản ứng với cô, đường viền khóe môi mím lại thành một đường thẳng mỏng manh, gương mặt cũng lộ rõ sự bình tĩnh. Lam Tuyết Giang không khỏi mím khóe miệng.
Lúc ở KTV, hình như cả người anh đều bao phủ trong cảm xúc không vui, lúc rời khỏi ai cũng sợ hãi không dám hít thở, lúc này thậm chí còn tồi tệ hơn.
"Ting!"
Cửa thang máy từ từ mở ra.
Sau khi Lam Tuyết Giang chờ anh đi vào thì mới lặng lẽ bước vào. Chỉ có hai người bọn họ, giữa chừng cũng không có ai gọi thang máy, con số màu đỏ trước sau đều đặn nhanh chóng nhảy lên phía trên.
Lam Tuyết Giang cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân của mình, tay nhẹ nhàng rũ xuống nắm lại, một mình đứng trong một không gian khép kín cùng anh như vậy, trong lòng luôn có chút lo lắng mơ hồ, sợ anh đột nhiên trở thành như con sói đói mà nhào lên...
chỗ.
Nhưng đến khi thang máy đến nơi, Hoàng Tử Bình vẫn đứng ngay tại
Lam Tuyết Giang thấy anh không ý nhúc nhích, liền nhanh chân chạy chẳng, sau đó có tiếng bước chân theo sát phía sau.
Nhanh chóng đi tới cửa phòng, cô móc tấm thẻ phòng từ trong túi ra, tiếng mở khóa căn phòng vang lên tiếng “tích”, lúc bước chân vào, sau lưng vang lên giọng nói trầm lặng của đàn ông, sâu thăm thằm: “Không phải nói chỉ được phép hát cho một mình tôi nghe sao?”
“...” Hơi thở Lam Tuyết Giang đột nhiên ngừng lại.
Đó là lúc trước khi quan hệ của họ chưa kết thúc, anh đã nói...
Cô không khỏi quay đầu lại, trong nháy mắt chạm phải ánh mắt âm u sâu thăm thẳm kia.
Ánh đèn hành lang có hơi tăm tối, trong ánh mắt sâu xa tựa như giếng cổ, có nồng đậm sự chán ghét và lên án, tựa như bé trai đang lên án lời người lớn nói không đáng tin...
Bị đốt cháy đến như vậy, Lam Tuyết Giang nhanh chóng đóng cửa
lại.
Tối hôm qua Lam Tuyết Giang ngủ không ngon lắm.
Trong giấc mơ cô vẫn đang hát, mỗi một lần theo sau còn kèm theo giọng nói độc tài bám dai như đỉa.
“Sau này chỉ được phép hát cho một mình tôi nghe.”
“Nghe thấy không?”
“Nghe thấy...”
Tám giờ rưỡi sáng xuất phát từ khách sạn, hơn bảy giờ Nguyễn Vinh gọi điện cho cô cùng nhau xuống lầu dùng bữa sáng, lúc cô mở cửa, hai bố con đã chờ ở cửa.
Cậu bé vừa thấy cô, lập tức đưa tay tới, sau khi được cô dắt, thẹn thùng gãi đầu.
“Hôm nay có thể kết thúc sớm một chút hay không?” Lúc đóng cửa, Nguyễn Vinh hỏi cô.
“Em không biết, hình như lượng công việc rất nhiều...” Lam Tuyết Giang lắc đầu, dựa vào kinh nghiệm hôm qua thì vẫn là ẩn số.
“Không sao, buổi tối chờ em về chúc mừng” Nguyễn Vinh hiểu rõ nên cười, cũng không ngại.
“Con cũng sẽ chờ cô.” Cậu bé cũng hùa theo.
Trong lòng Lam Tuyết Giang khá nhẹ nhõm, cười nói một tiếng được”.
Ăn xong điểm tâm, đoàn người lại xuất phát tới phòng hội nghị tiếp tục mở cuộc họp.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất