Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Chẳng qua kết thúc sớm hơn dự tính rất nhiều, cũng không sắp xếp bữa tiệc và cùng hát karaoke, mà trở về phòng khách sạn. 

Giám đốc và Hoàng Tử Bình đi đầu, Lam Tuyết Giang và Phan Anh đi ở phía sau cùng. 

Bước vào thang máy, giám đốc còn thỉnh thoảng tha thiết xin chỉ bảo vấn đề trong phương án từ phía Hoàng Tử Bình . 

Lam Tuyết Giang đứng bên cạnh im lặng nghe, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên vài âm thanh ngắn ngủi. 

Cô móc ra, tưởng rằng Nguyễn Vinh gửi tin nhắn tới, nhưng không ngờ trên màn hình lại hiện ba chữ “Hoàng Tử Bình”. 

Lam Tuyết Giang ngẩng đầu, thấy anh vẫn bình tĩnh im lặng nghe giám đốc nói chuyện, ngay cả ánh mắt cũng không có bất kỳ dao động gì, mà trong lòng bàn tay rũ xuống nắm chặt điện thoại di động màu bạc. 

Cô chọt ngón tay, mở nội dung tin tức ra: “Tám giờ tối nay, công viên Biển Đông, không gặp không về.” 

Đây là ý gì? 

Lam Tuyết Giang cau mày, cho dù dùng chữ viết cũng vẫn là giọng điệu ngang ngược. 

Cô bỏ điện thoại vào trong túi xách, giám đốc bên cạnh ném cho cô một ánh mắt: “Tuyết Giang, hôm nay kết thúc sớm, buổi tối cùng đi ra ngoài dạo nhé?” 

“Không được, giám đốc, tôi có chút công việc.” Lam Tuyết Giang lắc đầu, nghĩ đến tin nhắn vừa nãy kia, cô lại bổ sung thêm một câu: “Bạn tôi 

 

còn đang chờ tôi, buổi tối tính cùng nhau đi ăn lẩu” 

Giọng nói của cô cố ý nhấn mạnh như đang nói cho Hoàng Tử Bình nghe. 

trong. 

Thang máy sắp tới tầng trệt, một nhóm bốn người lục đục đi ra từ bên 

Không bao lâu sau, Lam Tuyết Giang trở về phòng thì có người gõ cửa, 

cô mở ra, Châu Minh đầu đầy lôi thôi xông tới, sau đó kéo tay cô chạy sang 

phòng sát vách: “Cô Tuyết Giang, con với ba đang đợi cô nè. 

Sau khi tiến vào, cảnh tượng bên trong khiến cô kinh ngạc. 

Đây là đã lên kế hoạch trang trí cẩn thận, nhìn vô cùng ấm áp, bong bóng đầy ắp trong phòng, trên tường còn có bong bóng có tác dụng ghép lại thành chữ tiếng anh “Happy Birthday, trên bàn là nồi lẩu nóng hổi. 

Nguyễn Vinh mặc quần áo thể dục bước ra, cười tươi nghênh đón: “Vốn định tới phòng ăn để ăn, nhưng vẫn cảm thấy trong phòng của mình thì càng có bầu không khí hơn.” 

“Là rất có không khí.” Lam Tuyết Giang gật đầu, rất cảm động: “Những thứ này đều là do hai cha con làm?” 

“Đúng vậy, bong bóng là con thổi đó! Cô Tuyết Giang, cô có thích hay không?” Cậu bé lập tức tranh công. 

Lam Tuyết Giang sờ đầu cậu bé: “Rất thích, cảm ơn con nhé.” “Không cần khách khí.” Cậu bé lộ ra vẻ mặt thẹn thùng. 

Nguyễn Vinh khẽ kéo cô tới bên cạnh bàn, kéo ghế cho cô ngồi xuống, lại ôm con trai thả xuống bên cạnh, sau đó mới ngồi vào chỗ mình. 

Nồi lẩu là thức ăn ngoài gọi tới phòng ăn, mỗi người một nồi đun nước nhỏ, khi lửa cháy, nước lèo, nguyên liệu nấu ăn xếp đầy bàn, mùi thơm của thịt bò tỏa ra khiến người ta cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng. 

Ăn được giữa chừng, Nguyễn Vinh lấy ra một chiếc hộp đóng gói tinh 

xảo từ phía sau: “Tuyết Giang, sinh nhật vui vẻ.” 

“Là cái gì vậy?” Lam Tuyết Giang nhận lấy. 

“Em mở ra thì biết ngay mà.” Nguyễn Vinh nở nụ cười sâu xa. 

Lam Tuyết Giang mở dây lụa ra, bên trong là một con dao quân đội Thụy Sĩ mới tinh. 

Nguyễn Vinh giúp cô gỡ bao bọc ngoài hộp ra, miệng cười nói: “Không phải lúc trước nói với anh là con dao quân đội hỏng rồi sao? Anh lại tặng em một cái nữa.” 

“Anh Nguyễn Vinh, cảm ơn...” Lam Tuyết Giang vỗ cán dao. 

Vẻ ngoài không quá chênh lệch với cái trước đây của cô, chỉ là lưỡi dao càng mới hơn, chẳng qua đều là Nguyễn Vinh tặng cho cô, hoàn toàn có thể thay được, nhưng chẳng biết vì sao cảm xúc ma sát của cán dao đã mất đi cảm giác vui vẻ trong lòng, cũng không còn mãnh liệt như trước nữa. 

hộp. 

Số lượng hộp đồ ăn trên bàn từ từ giảm đi, chỉ còn thấy được đáy 

Nguyễn Vinh cau mày nhìn về phía con trai, cũng nhắc nhở: “Châu Minh, con ăn ít một chút, bây giờ cũng đã sắp tám giờ rồi, ăn nhiều không tiêu được đâu.” 

“Vâng... nhưng con đang tuổi lớn mà.” Cậu bé vẫn cứ nhét thịt vào miệng, tỏ vẻ cây ngây không sợ chết đứng. 

Lam Tuyết Giang nghe vậy cũng liếc nhìn đồng hồ điện tử bên cạnh, thực sự còn kém năm phút đồng hồ thì đến tám giờ. 

Nghĩ đến tin nhắn lúc chiều kia, cô xoắn xuýt hai giây, vẫm cầm điện thoại: “Em đi gọi điện thoại.” 

Nguyễn Vinh vừa ngăn cản con trai tiếp tục ăn thịt, vừa gật đầu. 

Lam Tuyết Giang đi xa một chút, mới tìm số “Hoàng Tử Bình ” trong điện thoại, bật lên, vang lên bên kia chính là giọng nữ tổng đài: “Xin lỗi, số điện thoại quý khách hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, sorry..." 

Khóe môi mím lại, Nguyễn Vinh không nhịn được hỏi: “Tuyết Giang, sao thế?” 

“Không có chuyện gì.” Lam Tuyết Giang lắc đầu một cái. 

Lúc ở thang máy, cô nên nói rõ ràng là sẽ không đi công viên gì đó. 

Cậu nhóc bên cạnh đang bị kiểm soát không được ăn thịt, bắt đầu chuyển mục tiêu: “Ba, lúc nào thì có thể cắt bánh vậy?” 

“Bây giờ luôn đi.” Lam Tuyết Giang mỉm cười. 

“Được, hai người cắm nến, sau đó anh nhóm lửa thay hai người.” Nguyễn Vinh một bên nói. 

Cắm mấy ngọn nến có số vào, sau khi nhóm lửa thì tắt đèn trong phòng, cậu bé và Nguyễn Vinh cũng vỗ tay hát cùng cô: “Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ...” 

Lam Tuyết Giang mỉm cười đội nón sinh nhật, hai tay chấp thành chữ thập rồi ước. 

Không có nguyện vọng gì quá to lớn, chỉ hy vọng thân thể của bà ngoại có thể khỏe mạnh, bạn bè bên cạnh cũng có thể vui vẻ, cô thổi tắt nết, cũng xem như hoàn thành việc chúc mừng sinh nhật này. 

Gọi phục vụ phòng tới, đơn giản dọn dẹp phòng một lần. 

Không riêng cậu bé, Lam Tuyết Giang rốt cuộc cũng ăn rất no, ngồi trên 

eyJpdiI6InY1NmJGUUN3a3dmT05FRmxxVFlNMkE9PSIsInZhbHVlIjoiczl1NGRqXC9Ta2ZrbXBsNlRRT0NnM1p1U3lIbVVFVUZ4aElJd1NoWjVKejVQRDcwa1p6UkR1K2phYUhOc000YU1KR2ZKd2YzK2xNc1Y3OUlzSTFidzYxcnVTY3FUMGhMQXF0b3F5XC9nbUU5aDRvazU4QW0xdVJcL25JM2VxNXZQdnB2SjhCWVkrK2F1SHM2NXBMaE42NTdBPT0iLCJtYWMiOiI3ZTc4YjgwM2E1MmRlMTIyZDAxZWI5MDQzMTA4Y2ZlYTg2YTk5OGE1NmJlODg3OTc0NmQ2YWExYjU5ODNhMjYzIn0=
eyJpdiI6Imk0SnVmQUViOFVMZzJDSWpITEE4YWc9PSIsInZhbHVlIjoieHdaVHpld0g2ZTIxNXBHUDVONUFCZmFQakNxa241elRqYkRuNTh4K2srYTBpVVJ1WlFWVEdmWElZMVRySW90S1hWUTlBYnBcL0hZd2hPd053ZG1YZ1RRbldrRDhsaUdNZVwvR2NJbFJKZmkwcElEeVRVbEJxaEptUWFUUGw0em0xNmo4QWlaTTUxUmNBakkxdGNtdzlZTGlCeWQ3TUZRYWdaZ2FvODd1bGFWbjg9IiwibWFjIjoiNGVlZDRhNWIyODFmYjgxY2ZmNDBhNjUyOTI5MTAzYTJiMTBhMzAxZGFkZWU0ZTkzZGQ4ZTc2ZTczMDM1NTFhZiJ9

Cậu bé nằm nhoài trên cửa sổ sát đất, quay đầu nói với bọn họ.

Ads
';
Advertisement