“Thật sự luôn! Vốn còn tính sau khi ăm xong sẽ đi dạo một vòng gần đây, xem ra chỉ có thể từ bỏ thôi.” Nguyễn Vinh đi tới liếc nhìn: “Chẳng qua anh từng hỏi nhân viên khách sạn, nói là tầng cao nhất có vườn hoa ngoài trời, có thể đi dạo.”
“Cũng được.” Lam Tuyết Giang sờ bụng mình.
Hai lớn một nhỏ đi ra khỏi phòng, đóng kín cửa, đi về phía thang máy.
Lúc đi tới chỗ rẽ, ánh mắt lóe lên, có bóng người quen thuộc đúng lúc vội vã đi qua.
Bước chân Lam Tuyết Giang không khỏi bước chậm nửa nhịp, suy nghĩ một chút, vẫn là đuổi theo.
Phan Anh dường như cũng vừa trở về từ bên ngoài, bị mắc chút mưa, trên bả vai có hơi ẩm ướt, nghe thấy có người gọi mình sau lưng bèn quay đầu lại, khi nhìn thấy cô thì gật đầu đáp lại.
“Trợ lý Phan, tổng giám đốc Hoàng ra ngoài rồi à?” Lam Tuyết Giang ra
vẻ lơ đãng hỏi.
“Đúng vậy.” Phan Anh gật đầu.
Lam Tuyết Giang khẽ cau mày, giọng điệu có chút thăm dò: “... Vẫn
chưa về sao?”
“Hình như vẫn chưa.” Phan Anh nghe vậy gật đầu lần nữa.
“Ừ.” Lam Tuyết Giang nắm chặt ngón tay, vẫn chưa về?
Cậu nhóc phát hiện cô không đi theo, liền vui vẻ chạy tới kéo tay cô: “Cô
Tuyết Giang, cô làm gì thế, thang may sắp đến rồi kìa.”
Lam Tuyết Giang chưa kịp nói gì đã bị kéo vào thang máy, vừa lúc nhanh chóng đi lên.
Có lẽ bởi vì trời đổ mưa, người ở tầng cao nhất rất ít, đa số đều là khách của khách sạn vào ở.
Trang trí trên tầng cao nhất là một tấm rèm lớn cao từ trần đến sàn, có thể cho người ta cảm giác nhìn ra toàn cảnh thành phố, nhưng hiện tại bên ngoài mưa to như trút nước, tiếng mưa rả rích, từng giọt nước lớn chảy xuôi đổ xuống kính, vốn không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Mưa thu lần này ào ào mà tới, nhìn có vẻ trong thời gian ngắn cũng sẽ không ngừng.
Lam Tuyết Giang cúi đầu, nhìn về tin nhắn kia trong điện thoại: “Tám giờ tối nay, công viên Biển Đông, không gặp không về.”
Cô lại nhìn thời gian.
Bây giờ đã hơn chín giờ...
Lối vào vườn hoa ngoài trời thì ở phía trước, bên cạnh có máy bán nước tự động, cậu nhóc làm ầm nói khát nước muốn uống đồ uống, Nguyễn Vinh bỏ tiền vào, rơi xuống hai lon nước trái cây, sau khi mở ra hết thì đưa một lon trong đó cho cô.
Nhưng Lam Tuyết Giang không nhận, mà căng thẳng cầm điện thoại: Anh Nguyễn Vinh, đột nhiên em có chút việc, anh và Châu Minh đi vào chơi đi."
“Chuyện gì? Có cần anh đưa...”
Lời phía sau của Nguyễn Vinh bị kẹt lại trong cổ họng, bởi vì bóng người của cô đã đi xa.
Lam Tuyết Giang đến trước quầy khách sạn mượn chiếc dù, chặn một chiếc xe taxi rồi đi vào ngồi.
Cô xem trên bản đồ, khoảng cách giữa công viên Biển Đông và khách sạn ít nhất là hai mươi km, không kẹt xe thì cần một giờ, lúc này trời đang mưa to nên xe đi trên đường đều rất chậm rãi.
Trên đường, Lam Tuyết Giang đã gọi điện thoại cho Hoàng Tử Bình lần nữa, nhưng vẫn như lúc nãy, đều là thông báo của tổng đài không thể kết nối được hoặc là máy đã tắt.
Phía trước là tài xế nữ, cô ấy không thể không nhìn cô từ trong gương chiếu hậu của xe: “Em gái, trời đang mưa to thế này mà em còn đến công viên Biển Đông để làm gì thế?”
mình.
“À, em có chút việc...” Lam Tuyết Giang xới xới mái tóc dài của
Trên đường đi, mưa cọ rửa trên tấm kính che đi tầm nhìn nên mọi thứ đều rất mơ hồ, ngoại trừ tiếng từ đài phát thanh mở lên, còn lại đều là tiếng nước bắn lên vì bị bánh xe cán qua.
Rất nhiều suy nghĩ đang ngổn ngang trăm mối trong lòng.
Thời gian đã hẹn trong tin nhắn là tám giờ, bây giờ đã hơn mười giờ rồi. Phan Anh nói Hoàng Tử Bình vẫn chưa về, chẳng lẽ anh vẫn còn đang ở công viên Biển Đông chờ mình ư?
Không thể nào đâu nhỉ?
Chắc là không có đâu...
Với tính tình của Hoàng Tử Bình, bình thường ngay cả nghe điện thoại
cũng không có kiên nhẫn nghe, đều là cúp thẳng. Cho dù anh có tới, nếu không nhìn thấy cô chắc anh cũng sẽ phẩy tay rời đi thôi.
Cô có nghĩ thế, nhưng vẫn chọn bắt taxi đi tới đó.
Ở khu thành phố này cũng là lần đầu tiên cô tới, chớ nói chi là công viên. Xe càng chạy xa thì dòng xe càng ít, cuối cùng gần như chỉ còn lại một chiếc xe của bọn họ. Cách không xa ở phía trước là cửa lớn của công viên ở xuất hiện trong tầm mắt.
Xe taxi đã dừng hẳn, Lam Tuyết Giang cầm số tiền lẻ được thối lại rồi nói: “Cảm ơn chị!”
Căng chiếc dù ra, cô bước nhanh hướng vào cửa công viên.
So với công viên bình thường thì vị trí này khá vắng vẻ, có thể là do trời vừa mưa, trên đường cô đi ngoại trừ đèn đường ra thì chẳng còn nhìn thấy ai nữa.
Thời tiết đã vào cuối thu, nhiệt độ thành phố ở miền Trung đã thấp hơn rất nhiều.
Cô ra ngoài gấp nên trên người chỉ có một chiếc áo khoác lông dài, ban ngày thì ổn nhưng lúc này đã xen lẫn gió đêm và mưa lớn thổi tới, tựa như mũi tên có thể xuyên qua đầu khớp xương, cô không thể không ôm chặt cánh tay.
Công viên không lớn, Lam Tuyết Giang đã đi vòng quanh mấy lần trong hơn mười phút đồng hồ.
Cô không khỏi ảo não vì sự xúc động ngu xuẩn của chính mình.
Hoàng Tử Bình còn chưa trở về khách sạn thì cũng không đại biểu cho việc anh vẫn còn ở đây chờ, nhưng cô lại ngu ngốc chạy tới đây...
Trong đầu điên cuồng nhảy dựng lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất