Điên Cuồng Vì Em - Lam Tuyết Giang - Nghiên Hân (FULL)

 

Lam Tuyết Giang che dù, bước từng bước một đi qua. 

Mãi đến khi đến gần, ngũ quan quen thuộc đập vào mắt, cô mới dám xác định rằng mình không phải bị hoa mắt. 

Cho dù anh đang bị bao phủ bởi ánh sáng tối đen bên trong, nhưng bóng dáng được đường nét âu phục bao bọc vẫn thẳng như vậy. Đầu lưỡi Lam Tuyết Giang tựa như bị thắt lại: “...Hoàng Tử Bình?” 

 

Nhìn thấy cô, đột nhiên Hoàng Tử Bình đứng lên từ trên ghế, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay và quát khẽ: “Bây giờ là mấy giờ rồi!” 

Lam Tuyết Giang không run rẩy giống như trước kia, mà là ngây ngốc nhìn anh: “Sao anh... Vẫn còn ở đây?” 

Hoàng Tử Bình sa sầm nói: “Em không biết cái gì gọi là không gặp không về hả?” 

“...” Ngực Lam Tuyết Giang ngưng trệ, cô cắn môi: “Thế nhưng lúc trong thang máy, rõ ràng tôi đã nói là đêm nay tôi sẽ cùng bạn ăn lẩu rồi mà... 

دو 

Đã từ chối rõ thế mà còn... 

Hoàng Tử Bình không nói gì, môi mỏng căng lên. 

Không biết có phải do ở bên ngoài đợi quá lâu hay không mà màu môi đã bị đông lạnh tới có hơi tím lên. 

Lam Tuyết Giang lặng im không lên tiếng, cái dù trong tay bị cô xiết chặt: “À ừ, anh hẹn tôi tới đây là có chuyện gì không?” 

“Đã bị mưa xối ướt hết rồi.” Đường viền môi của Hoàng Tử Bình càng kéo căng chặt hơn. 

Lam Tuyết Giang thuận theo tầm mắt của anh nhìn qua. 

Trên đất bằng ở phía trước quảng trường nhỏ, hình như có một cái hộp hình vuông được đặt cách đây vài bước, tất cả đều đã được bầy sẵn, sau nửa ngày tập trung tư tưởng nhìn kỹ mới thấy rõ ràng bên ngoài bao bì là hình vẽ pháo hoa... 

nữa. 

Pháo hoa bị mưa tạt lâu như vậy, hiển nhiên đã không thả được 

Lúc thu hồi đôi mắt, trước mặt lại có một cái hộp hình vuông: “Cái này tặng em. 

“Cái gì vậy?” Lam Tuyết Giang khó hiểu. 

Hoàng Tử Bình dứt khoát nhét vào trong ngực cô, cô vội vươn tay tiếp được, so với hộp pháo hoa thì hộp này không lớn hơn nhiều lắm. 

Sau khi Lam Tuyết Giang mở ra, cô sửng sốt, không ngờ là bánh sinh nhật? 

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, đã nhìn thấy môi mỏng anh khẽ động: “Không phải sinh nhật em sao?” 

“.” Lam Tuyết Giang ngơ ngẩn. 

Vì vậy anh hẹn mình tới đây, còn chuẩn bị một đống pháo hoa là vì tổ 

chức sinh nhật cho mình? Mưa to rơi xuống khiến tất cả đều bị công cốc không nói, nhưng còn bị cô cho leo cây... 

Lam Tuyết Giang ngơ ngác, há mồm cả buổi nhưng lại không biết nên nói cái gì. 

Ngoại trừ áy náy cuộn lên từ đáy lòng ra thì còn có cảm xúc có hơi khác thường. 

Dù che mưa trong tay bị anh túm và lấy đi, giọng điệu anh còn rất nặng nề: “Còn nhìn cái gì, đi thôi!” 

Lam Tuyết Giang ôm hộp bánh ngọt, im lặng đi theo phía sau anh. 

Trận mưa này bất ngờ đổ xuống, lúc Hoàng Tử Bình đi ra ngoài không chuẩn bị nên hiện tại chỉ có một chiếc dù, vì vậy hai người chắc chắn phải dựa vào nhau rất gần, lúc đi đường cánh tay sẽ đụng phải. 

Lam Tuyết Giang có chú ý tới, cả cái dù anh đều nghiêng về phía bên này nhiều hơn, bả vai bên phải đã ướt rồi, nhưng anh lại hồn nhiên như chưa nhận ra. 

Bước chân của cô không thể không nhanh hơn chút ít. 

Cuối cùng cũng đã tới cửa ra vào, nhưng lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào cửa lớn đã khóa, và ánh sáng đèn đã tắt khi họ vừa mới bước tới trước cửa ra vào. 

Lam Tuyết Giang cuống quít nhìn về phía Hoàng Tử Bình, người sau hướng về phía cô thò tay: “Điện thoại di động của tôi hết pin rồi, cho tôi mượn điện thoại đi!” 

Cô cúi đầu vội vàng móc điện thoại di động ra đưa cho anh, kết quả sau khi nhận lấy lông mày cũng anh bắt đầu nhăn lên: “Cũng hết pin rồi.” Không phải chứ! 

Lam Tuyết Giang nhìn cửa lớn bị khóa lại, mắt nhìn bốn phía trái phải, đều là bức tường rất cao, hoàn toàn không có cách nào để vượt qua. 

Bọn họ bị nhốt ở chỗ này rồi... 

“Làm sao bây giờ?” Cô gấp giọng hỏi. 

Hoàng Tử Bình cũng giống cô, nhìn quanh bốn phía một vòng, sau đó trầm ngâm mấy giây, chỉ hướng nhà gỗ nhỏ cách đó không xa được xây dựng để cung cấp nơi nghỉ ngơi tạm thời: “Không có cách, chỉ có thể ở đó qua đêm thôi, chờ buổi sáng ngày mai nhân viên làm việc tới mở cửa.” 

“Cái gì?” Lam Tuyết Giang trừng to mắt. 

Ánh mắt Hoàng Tử Bình thản nhiên liếc tới: “Chẳng lẽ em có thể mọc cánh bay ra ngoài?” 

 

“.” Lam Tuyết Giang im lặng, cô không thể. 

Lúc người càng bị xui xẻo đủ đường thì chuyện không may sẽ tới liên tiếp. 

Hai người vừa mới chạy tới nhà gỗ nhỏ thì chiếc dù che mưa vốn dĩ yếu ớt vang lên một tiếng “rặc rặc”, đã bị gió thổi đứt gãy. 

Hoàng Tử Bình liền lập tức cởi áo khoác âu phục trên người, sau đó giơ lên che trên đầu, hướng về phía cô khẽ nâng cằm ra hiệu. 

“Tới đây.” 

“Ò...” 

Những lúc thế này không thể cứ ngượng ngùng được, Lam Tuyết Giang nghe lời đi qua. 

eyJpdiI6Ikp4TUR0RkFrXC96Z1AzQnJFQThxS3ZnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVaTTVyVUNxOVlONVVLeE4rdGdIdHJwcW9iSkdZNmFcL0FsaXowMU9ScWFhTm1HK3lidWRNaE1uRVBQOGUxdVU5NFZEUngwSlVwcFl6YXFrbnd5OTQ2UGFuWm8xVFVSdVNiUjQyZm4xM0NNUTZOYUk0K05uelo1eForMlVYa2h4NzRyZXQxU3cyK3I2NEExbzExaVBQWTNnUXF4dDRHQ05KbFkyekpGOEd1dHBvQVJWMXJRcmpJWHJPbVV4cGdlMzZMTGgzUWZhXC9TZnlVVjl3M0haTlREdWQ5aktZNWU0em1neVRzUTU2MlBYTVNUVjJ6RHcycGtIS252TGxOeG9Wa3g1WlFQM1Q5QjVOZTZxeWRWRFVKWUp1bENxOUdYSWxqK2JYTm9Pcjkrdyt4VDYxTjd1NDhyak5zNVpZTnZ6Z3htYWFTZVUzdmhuUGZmbU1BeEtcL2tTYlpOMmFScGo5bGV0ZEhJc1llandcL0Y4dklVTEFSUDdxR2I2djNJVjdmcklITVZyaGxXMUpEVWVFeGYxUmZZNUNaSjMxUlhmTytDcWVFY1hhZG9RMVZvSFhEc3hoUmJYd1BLV2NmT0lMVHF0am5uYytyYWxTTWJsWDc3K0hcL2hQN0VhSExsS2RIYVUrYWxCVkMzTGt0Zndrb1gzbWtoWXJHa1pTMTRraGRnU1pvWjcrUzFHNGxZZkxrcWFZeExKMVFDWEt5dEhYS1Zuc0pDaVVhTWcyd1FUM3g2cXN5UWR6SHRWREJrVWpaTWNUIiwibWFjIjoiMDA1NTI2YzA5NmQ1M2Q3ZGRlNzBkMzVhYThkYjU1ZjdkZGM1MmI2ZTM5NjUzYzExMzIzNGU3ZjkyNWZmZDFhNiJ9
eyJpdiI6IlBvbmcwbTNTVzNJOGRmRDRsejlGXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkZBRVlnanJWMXdPVHUwcTQxeFRHZmpwZDhiRXlHck9FNmlIS3FUT3pHVUlKdGNjaGhcL0dOUGpoRjNrWmo1bmRkS29ISW9ZMGV0XC9WU1g5VWtLV1pkNGc9PSIsIm1hYyI6ImNmZGFhMmU1ZjAyZTZmYmYzNDJmOTYwYjUyNGNiNTk3NzE5MTFlZmI3NTRlOWNkOTA5YzI3OTZlM2RkMDUxZWIifQ==

Lam Tuyết Giang im lặng nuốt nước miếng, đành phải nghe theo lần nữa. 

Ads
';
Advertisement