Dáng người của Hoàng Tử Bình vốn dĩ rất khỏe khoắn, cô mặc quần lót của anh vào rất rộng.
Cạp quần cứ kéo lên lại tụt xuống, vì vậy cô phải thắt một nút thắt thắt ở lưng.
Sau khi mặc xong xuôi, Hoàng Tử Bình bước tới mở cửa nhà gỗ nhỏ ra.
Người đứng ở bên ngoài quả thật là nhân viên làm việc ở trong vườn, một ông chú hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ vô cùng chất phác, trên tay cầm một chùm chìa khóa, vẫn đang đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Khi cửa vừa mở ra, ánh mắt của ông ấy liếc nhìn qua hai người một cái, ánh mắt rất...
Lam Tuyết Giang che mặt.
Nhìn đống khăn giấy với máu trên mặt đất, ông ấy không muốn nghĩ lung tung cũng khó.
Thật là một cái sinh nhật khó quên mà!
Cô từ bỏ việc giải thích, cúi đầu nhanh chóng đi ra khỏi nhà nhỏ, đi thẳng về phía cổng công viên.
Bây giờ không giống như lúc mưa to đêm qua, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một cái vài xe taxi đi qua, một hồi lâu hai người cũng gọi được một chiếc taxi trống.
Sau một tiếng hai người về tới khách sạn.
Taxi dừng ở trước cửa chính của khách sạn, Hoàng Tử Bình trả tiền, hai người lần lượt xuống xe.
Sau cơn mưa nhiệt độ trong không khí rất lạnh, một cơn gió thổi qua, Lam Tuyết Giang lập tức ôm chặt lấy cánh tay, đột nhiên trên vai cô truyền tới cảm giác ấm áp.
Hoàng Tử Bình đưa áo khoác âu phục của mình cho cô, sau đó chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình.
“Cảm ơn...” Khi nói chuyện, ánh mắt cô không tự chủ được liếc qua phần thắt lưng của anh.
Nghĩ đến việc anh không mặc quần lót, cô yên lặng dời tầm mắt đi. Thật cay mắt...
Vừa mới bước vào sảnh lớn khách sạn, Nguyễn Vinh không biết từ đâu chạy ra đón: “Tuyết Giang, em không sao chứ?”
“Em không sao.” Lam Tuyết Giang vội vàng lắc đầu.
“Tối hôm qua em nói em có việc gấp xong vội vàng rời đi, sau đó anh gõ cửa phòng em nhưng không có ai, gọi điện thoại em cũng không nghe máy! Em có biết là anh lo lắng như thế nào không, nếu không gặp em, anh còn đang định đợi đủ hai mươi tư tiếng sẽ báo cảnh sát.” Nguyễn Vinh nói một mạch, có thể biết anh ấy lo lắng như thế nào.
“Uh, em...
....” Lam Tuyết Giang liếm môi, không biết phải nói gì.
Hoàng Tử Bình bước đến, vừa vặn đứng ở bên cạnh cô.
Ánh mắt Nguyễn Vinh dừng ở chiếc áo khoác âu phục trên vai cô, sau đó lại nhìn Hoàng Tử Bình chỉ mặc một cái áo sơ mi, anh lập tức hiểu ra, vẻ mặt có chút thay đổi: “Tuyết Giang, em với tổng Giám đốc Hoàng ở cùng nhau cả đêm?”
“Không phải như anh nghĩ đâu!” Lam Tuyết Giang lắc đầu: “Em với tổng giám đốc Hoàng bị kẹt ở bên trong công viên, mãi đến sang nhân viên làm
việc mới đến mở cửa ra...”
Sau khi giải thích xong, đột nhiên cô lại cảm thấy có chút chột dạ.
Rõ ràng hai người bọn họ không có làm gì, nhưng mà tại sao cô lại cảm thấy như đã làm chuyện xấu vậy.
Hoàng Tử Bình nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, hai tay đút túi quần tiếp tục di về phía trước.
Nguyễn Vinh nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt trở nên hòa hoãn, cởi áo khoác âu phục trên người cô ra, sau đó lại cởi áo của mình xuống cho cô mặc vào, tiếp theo là chạy đến mặt Hoàng Tử Bình : “Tổng Giám đốc Hoàng, áo khoác của anh, cảm ơn!”
Hoàng Tử Bình không nói gì, nhận lấy cái áo sau đó lại tiếp tục đi. “Tuyết Giang, chúng ta cũng đi thôi!” Nguyễn Vinh đi tới nói với cô. Lam Tuyết Giang gật đầu: “Ừm, được.”
Bây giờ cô chỉ muốn vào phòng ngay lập tức, khụ khụ... lẳng lặng thôi!
Có một cuộc họp được tổ chức vào ngày cuối cùng của chuyến công tác, chuyến bay đi về khởi hành vào buổi tối.
Việc đầu tiên Lam Tuyết Giang làm sau khi về phòng chính là đổi lại quần lót, sau đó ném cái quần lót của Hoàng Tử Bình vào trong bồn rửa. Nước lạnh ào ào chảy xuống, nhưng khi cô giặt nó vẫn cảm thấy nóng
hổi.
Sau khi giặt đi giặt lại nửa tiếng, dùng máy sấy sấy khô xong, cô cảm thấy tay mình muốn liệt luôn.
Cô tìm một cái túi trong suốt, dùng đầu ngón tay gấp gọn cái quần lót lại rồi nhét vào trong balo, sau khi làm xong hết, cô có cảm giác mình giống như là một kẻ biến thái vậy...
Mãi đến giữa lúc nghỉ trưa, Lam Tuyết Giang mới tìm được cơ hội.
Hoàng Tử Bình đang đứng ở trước rèm cửa, trên tay kẹp một điếu thuốc, bên cạnh không có ai, chỉ có mỗi mình Phan Anh.
Lam Tuyết Giang ôm chặt lấy balo chạy tới.
“Ừm, Tổng giác đốc Hoàng!”
Nói xong, ánh mắt cô liếc nhìn Phan Anh, ý tứ rất rõ ràng.
Hoàng Tử Bình giống như không hiểu ý cô, thở ra một làn khói trắng: Có chuyện gì thì nói thẳng!”
Phan Anh, người đã sẵn sàng chuẩn bị rời đi, sau khi bị boss liếc cho cái
thì đứng im tại chỗ không dám ho he gì nữa.
“Không có gì.” Lam Tuyết Giang do dự rất lâu, cuối cùng đành phải nói như vậy.
Có người ngoài ở đây, cô không thể lấy quần lót ra trả anh được!
Hoàng Tử Bình đưa thuốc lá lên miệng hút một hơi, sau đó nói với trợ lý: “Phan Anh, cậu tiếp tục!”
Nghe vậy, Phan Anh cung kính nói: “Dạ, tổng giám đốc Hoàng! Về nội dung của buổi họp hội nghị ngày mai...”
Lam Tuyết Giang âm thầm suy nghĩ, chỉ là một cái quần lót thôi, anh
không hề quan tâm đến nó chút nào, cô ôm chặt cái balo, chậm rãi đi về chỗ
cũ.
Bởi vì thời gian công tác vướng vào hai ngày thứ bảy, chủ nhật, cho nên cô đã xin nghỉ hai ngày sau khi trở về.
Khi máy bay hạ cánh thì trời cũng đã khuya rồi, lúc cô lết về đến nhà đã là nửa đêm, vừa mới bước vào nhà cô đã liền ngã lên giường ngủ thẳng cẳng.
Sáng hôm sau tỉnh lại, cô mới đi sắp xếp hành lý, nói là hành lý nhưng nó chỉ là hai cái túi, cô ôm quần áo bên trong túi ra, chiếc quần lót cũng bị kẹp ở trong đó.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa, chắc là Trương Nhất Hàm đi du lịch trở về.
Nếu để cô ấy biết cô cầm quần lót của đàn ông, chắc chắn cô sẽ bị cô ấy cười chết!
Dưới tình thế gấp rút, Lam Tuyết Giang giấu cái quần lót vào sâu bên dưới ngăn kéo.
Cô vừa giấu cái quần lót xong thì cửa bị đẩy ra, Trương Nhất Hàm xách vali bước vào, cô vội vàng hỏi: “Cá nhỏ, đi chơi vui không?”
“Cậu đừng hỏi nữa!” Vẻ mặt Trương Nhất Hàm hung dữ, hai má phồng lên: “Tớ gặp một tên ngốc ở Hà Giang, tên đó làm ảnh hưởng cả chuyến du lịch của tớ, thật sự tớ tức chết mất! Tuyết Giang, để tớ nói cho cậu nghe, mấy tên đàn ông mà mặt chó thân người thật ra đều là mấy tên mặt người dạ thú.”
Nhưng mà ở một mức độ nào đó, cô cũng đồng ý với lời nói của cô ấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất