Một giây sau, cả người đều bị anh ta ôm vào trong lòng, ôm rất chặt, chỉ để lộ ra cái đầu.
Cánh tay khỏe mạnh của anh ôm lấy hai bên đó của cô, Lam Tuyết Giang cố gắng vùng vẫy, nhưng không thể thoát ra được, ngược lại bị anh ta ôm chặt hơn, lúc nãy khi bị lột áo đã chống cự một phen rồi, hiện giờ thì
không còn chút sức lực nào nữa.
Cả người mê man mơ hồ, cả người đều rất lạnh, nhưng miệng và lỗ mũi thì lại thở ra hơi nóng như lửa.
Thân nhịp của anh không ngừng truyền đến, khiến bản năng cô cứ muốn gần hơn một chút nữa.
Lòng bàn tay của Hoàng Tử Bình để lên đôi vai trần của cô, âm thanh nơi cuống họng của anh truyền đến tai cô, mang theo chút sức mạnh mẽ hoặc lòng người, “Ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ khỏe thôi.”
Mỗi ngón tay của Lam Tuyết Giang đều quấu lại, luôn trong trạng thái
căng thẳng cảnh giác.
Ánh mắt nhìn anh chăm chăm, đề phòng anh có hành động không đúng đắn, nhưng mà đợi rất lâu, anh ngoài việc ôm cô chặt hơn, thì cái gì cũng không có làm, đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm không có gì thay đổi, lúc nào cũng giống như cái giếng sâu cổ, một chút tạp niệm cũng không có.
Dần dần rồi, Lam Tuyết Giang cũng thả lòng người ra.
Vừa mới thả lỏng, cảm giác mê man trong đầu lại càng mãnh liệt, rất nhanh đã rủ mí mắt xuống ngủ thiếp đi.
Sáng sớm tia nắng đầu tiền chiếu qua khe cửa của căn nhà gỗ, Lam Tuyết Giang dụi dụi mắt, cảm giác toàn thân không ê ẩm giống như hôm qua nữa, giống như là cuối cùng cũng sống lại rồi vậy.
Cái cảm giác lúc nóng lúc lạnh đó đã không còn nữa, hơi thở cũng ôn hòa hơn.
Bên ngoài không còn tiếng mưa rơi nữa, có lẽ là đã dừng mưa rồi.
Đôi mắt nhìn vào thùng sắt, bên trong vẫn còn đọng lại một đốm lửa nhỏ, rõ ràng là cả đêm hôm qua, anh thường xuyên thêm củi vào bên trong để duy trì ngọn lửa.
Lam Tuyết Giang không cần cúi đầu, cũng có thể tưởng tượng được bây giờ hai người họ trong tình trạng như thế nào.
Một đường nhìn ngang qua, liền bị khuông ngực của anh chiếm trọn lấy, lộ ra những đường cơ thả lỏng, và tràn đầy sức mạnh.
Đêm hôm qua sốt đến mê man, bây giờ đã tỉnh hoàn toàn rồi lại cảm thấy tình cảnh bây giờ thật xấu hổ, đặc biệt là hai cánh tay đang đặt ngang trên cơ thể ngay eo của cô, dù cho là đang ngủ, cũng ôm lấy toàn bộ cơ thể cô rất chặt không có một khe hở nào.
Lam Tuyết Giang nhìn sơ qua một cái, liền biết quần áo của mình đêm
hôm qua đều đã bị anh ta vứt gần chỗ thùng sắt rồi.
Không còn ước như đêm hôm qua nữa, nó đã được hơ khô toàn bộ rồi, cô đưa tay ra, nhưng không với tới.
Nhìn Hoàng Tử Bình vẫn đang nhắm chặt đôi mắt, cô cắn môi, thử đẩy cánh tay của anh ra, mới động đậy, lập tức cảm giác được yết hầu của anh chuyển động lên xuống, cổ họng phát ra âm thanh mới dậy lúc sáng
sớm.
“Đừng nhúc nhích!”
Cả người Lam Tuyết Giang khựng lại, “.”
Không phải vì lời anh vừa nói, mà là vì cô rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh.
Hoàng Tử Bình ôm cô chặt hơn nữa, cả gương mặt của cô áp sát vào lòng ngực của anh.
Lam Tuyết Giang cứng đơ người, không dám động đậy.
Trên da thịt đều là mùi vị của cơ thể của anh, nhiệt độ cơ thể cô bây giờ so với đêm qua còn nóng hơn, tiếng tim đập thình thịch như đánh trống, không cần áp sát để nghe, cô cũng đã cảm nhận được, tim cô đang đập thình thịch.
Một lát sau, Hoàng Tử Bình buông lỏng ra để cô ngồi dậy.
Nhìn cô một cái, rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác, đôi mắt điềm tĩnh và sâu thẳm của anh nhắm lại, đang cố gắng ổn định lại hơi thở hay gì đó.
Tầm nhìn của cô không thể tránh khỏi lướt qua nơi nào đó, Lam Tuyết Giang nuốt nước miếng, do dự hỏi, “Ồ, anh xác định...anh không sao chứ?”
Đổi lại, nhận được ánh mắt tức giận của Hoàng Tử Bình nhìn cô. Bên ngoài đột nhiên chuyển đến tiếng bước chân, và đã rất gần rồi,
chắc là nhân viên nơi này, nghe thấy giọng nói của bọ họ nên mới đi qua đây để kiểm tra.
“Không được vào đây!” Hoàng Tử Bình trầm giọng la lên một tiếng.
Giọng nói quá có uy lực, tiếng bước chân bên ngoài ngừng lại.
Hoàng Tử Bình quay người, nhìn về hướng Lam Tuyết Giang đang mở to đôi mắt hoang mang không biết làm sao, làm anh càng thêm nổi đóa, “Còn ngây ra đó làm gì, em muốn tôi mặc cho em à?”
“Không...không cần!”
Lam Tuyết Giang liền phản ứng lại, đứng dậy lấy quần áo.
Chỉ là khi vừa mới đứng dậy, có một luồng khí nóng từ bên dưới chảy ra,
cô cứng đơ, đã không còn mặt mũi nào ngẩng đầu lên.
Sớm không đến muộn không đến, lại ngay lúc này mà ào ạt ra...
Hoàng Tử Bình mới vừa mặc áo sơ mi vào, thấy cô không động đậy, đang định mở miệng la thì thấy trên sàn gỗ hiện ra vết màu đỏ, rất nhanh, lại có hai giọt rơi xuống, yết hầu anh động đậy.
“Đợi xíu!” Vứt cho cô hai chữ, anh bước lớn ra khỏi cửa.
Không đến mấy giây, Hoàng Tử Bình đã quay trở lại, vẫn đóng chặt cửa lại, trong tay có thêm một bịch khăn giấy, “Dùng cái này lót trước đi được không?”
“Được...” Lam Tuyết Giang giống như chim đà điều đưa tay ra, thật là không còn mặt mũi nào nhìn người nữa mà.
“Khụ, em làm đi.” Hoàng Tử Bình xoay người đi, trên mặt cũng hiện ra chút mất tự nhiên.
Đằng sau soạt soạt mấy tiếng, rồi dừng lại, anh ta không thể không quay đầu lại, “Lại làm sao thế?”
Lam Tuyết Giang tay phải nắm lấy khăn giấy, cong người nhưng không
nhúc nhích động đậy, máu cứ tiếp tục rơi xuống sàn gỗ.
Ngươi đang bị xui xẻo uống ngụm nước cũng có thể bị sặc, cô đã triệt để hiểu rõ được câu nói này, thật sự là xấu hổ đến muốn khóc, có cần phải xui xẻo đến cùng như thế không?
Trong lòng cô giờ chỉ muốn đạp đầu vô tường chết cho rồi.
Đêm hôm qua khi Hoàng Tử Bình vứt đồ cô đi, có thể là do quá vội nên không chú ý, chiếc quần trong nhỏ bị vứt sát vào thùng sắt, bây giờ bị chảy thủng rất nhiều lỗ, cơ bản là không thể mặc được, nhưng cô chỉ còn lại chiếc
quần bò, thì làm sao mà lót giấy được...
Âm thanh cởi dây nịt và tiếng sát mở khóa quân lại lần nữa vang lên.
Giây lát, trước mặt vứt đến một cái quần nhỏ.
Lam Tuyết Giang không còn cách nào khác, đành phải cắn răng im lặng mặc vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất