Gã thở dài, nhẹ giọng nói: “Rốt cuộc cũng không phải là đệ tử chân chính của Kiếm Đế Nhất Mạch, nếu việc này thành, có thể còn có chút cơ hội.”
Triệu Nham hừ lạnh một tiếng, không nhìn gã nữa.
Công Tôn Viêm cười nói: “Ngươi yên tâm, nếu tiền bối của Kiếm Đế Nhất Mạch nổi tâm tư, đối với Lâm Nhất mà nói ngược lại là một chuyện tốt. Với thân phận của Kiếm Đế Nhất Mạch, nhất định sẽ không làm hại đến tính mạng Lâm Nhất, hơn nữa còn báo đáp hắn ngang hoặc hơn cả Kiếm Thiên Lôi. Chí ít người nhà họ Cung ở Hoang Cổ Vực đã tới rồi, sợ là Lâm Nhất ngay cả xương cũng không còn, chậc chậc...
“Ngươi có ý gì?”
Cung Hạo Nhiên khế biến sắc, lập tức trừng mắt nhìn đối phương một cái, chỉ là ít nhiều cũng có phần chột dạ.
Nhà họ Cung cũng là Thế gia Thánh giả, nếu Lâm Nhất chỉ là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông, có lẽ họ sẽ thực sự không để ý nhiều mà tiện tay diệt trừ.
Một khi Kiếm Thiên Lôi thực sự xuất thế, đối với những thế gia này mà nói, chướng ngại không phải là bản thân Lâm Nhất mà là những thế lực khác cũng nổi tâm tư.
“Bản thân ngươi tự biết là được.” Công Tôn Viêm mỉm cười, không tiếp tục tranh luận với gã.
Triệu Nham nhìn hai họ, trong lời nói hoàn toàn không coi Lâm Nhất ra gì, nên y cực kỳ bất mãn, tựa như đối phương cho dù may mắn lấy được Kiếm Thiên Lôi, cũng đã định sẵn làm giá y cho những thế lực khác.
Phong Tiểu Ngư càng không vui, tức giận nói: “Các người bớt nói vài câu cho ta, Kiếm Thiên Lôi vẫn còn ở nhà họ Phong, hắn tuyệt đối không thể lấy được Kiếm Thiên Lôi!”
Những người nhà họ Phong khác cũng nhìn bọn họ với ánh mắt không hề thân thiện, một hàng người họ khan vài tiếng rồi kiềm chế lại.
Sau nửa giờ.
Bạch trưởng lão lo lắng quay trở lại, Lạc Hoa tùy ý hỏi: "Việc không thuận lợi sao?”
Bạch trưởng lão gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Gia chủ nhà họ Hoàng chỉ đồng ý bảo vệ chúng ta một ngày, hơn nữa chỉ ở trong quận thành Thanh Dương, ra khỏi quận thành Thanh Dương rồi cũng đành bó tay...
“Chưởng môn phái Phù Vân có dặn dò gì ông không?”
Lạc Hoa không hề bất ngờ với việc này, nhẹ giọng nói.
“Chưởng môn nói ông ấy biết rồi.
Bạch trưởng lão thở dài, sau đó liếc nhìn Lạc Hoa mấy cái, hơi lúng túng nói: “Ông ấy nói Lâm Nhất còn chưa lấy được Kiếm Thiên Lôi, bảo ta đừng có chuyện bé xé ra to như vậy, nói không chừng Lâm Nhất sẽ chết ở trận thứ ba không chừng, đừng có nghĩ nhiều...
“Nói cũng không sai.”
Lạc Hoa không tỏ ý kiến gì, dưới sự che phủ của mũ trùm lụa trắng, khiến cho người ta không thể nhìn rõ cũng không thể đoán được biểu cảm của nàng.
Xoat!
Trong bầu không khí có phần ngột ngạt đè nén, Lâm Nhất ở chính giữa quảng trường Thanh Nham mở mắt, trong con ngươi của hắn tinh quang dâng trào, khí thế trở lại đỉnh phong, huyết khí dạt dào mạnh mẽ như hung thú, kén kiếm chôn sâu ở mi tâm, trải qua vài trận đấu rõ ràng đã lớn mạnh hơn rất nhiều.
Rèn luyện trong đại hội Danh Kiếm quả thực đã mạnh hơn rất nhiều so với ở nơi nhỏ bé như Thương Huyền Phủ.
“Nên đến cửa thứ ba rồi.”
Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, nhìn Phong Huyền Tử nói.
Quảng trường Thanh Nham đang yên tĩnh chớp mắt sôi sục, Tứ Huyền Trận mười tám năm nay chưa từng hiện thân, cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt người đời rồi.
Tất cả mọi người đều vô cùng tò mò, muốn chứng kiến lịch
sử.
Sắc mặt Phong Huyền Tử lạnh tanh, vung tay, lập tức có ba lão giả bạc trắng, tay cầm vỏ kiếm từ trên trời rơi xuống. Khuôn mặt bọn họ đầy nếp nhăn, mi tóc trắng xóa, ít nhất cũng đã sống được mấy trăm năm rồi, tu vi đều ở cảnh giới Thiên Thần Dan.
Thần Đan tam đại cảnh giới, Tiểu Thần Đan, Đại Thần Đan, Thiên Thần Đan.
Yêu nghiệt nghịch thiên xếp hạng một nghìn trên tinh quân bảng có thể đấu với tôn giả Tiểu Thần Đan, nhưng đối mặt với tôn giả Đại Thần Đan lại không có bất kỳ phần thắng nào.
Còn về Thiên Thần Đan, đây đã là cường giả đứng đầu dưới Long Mạch rồi.
Ba lão giả lặng lẽ đáp xuống, khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được áp lực cực kỳ khó chịu.
“Còn thiếu một người nữa, là ai?”
Lâm Nhất liếc nhìn, nhẹ giọng hỏi.
“Là ta! Hôm nay ta sẽ tự tay bóp chết ngươi, tên súc sinh!”
Một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên, giọng nói của đại trưởng lão nhà họ Phong đột nhiên xuất hiện giữa vòm trời, khiến cho ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Đại trưởng lão nhà họ Phong với tu vi ở cảnh giới Bán Bộ Long Mạch tựa như núi cao bay ngang trời, cuốn theo kiếm thế khoáng đạt ầm ầm rơi xuống.
Ầm!
Đợi đến khi ông ta đáp xuống đất, toàn bộ quảng trường Thanh Nham đều run rẩy.
Phong Thiên Nguyên!
Lâm Nhất biết lão già này, ông ta là đại trưởng lão nhà họ Phong, nhị đệ của Phong Huyền Tử, lúc nào cũng đứng bên cạnh đối phương, ba lần bảy lượt ầm ĩ đe dọa, tính cách cực kỳ nóng nảy.
“Đại trưởng lão nhà họ Phong là tu vi cảnh giới Bán Bộ Long Mạch sao?”
Lâm Nhất nhìn Phong Huyền Tử trên bục khách quý, chậm rãi lên tiếng.
“Có gì không ổn sao?”
Phong Huyền Tử lạnh mặt, thản nhiên nói: “Đệ ấy cũng chưa vượt qua cảnh giới Long Mạch, khi giao đấu với ngươi tu vi cũng sẽ bị phong cấm ở Thiên Phách. Ta không hề vi phạm quy tắc của Tàng Kiếm sơn trang, nếu như ngươi tham sống sợ chết, ngươi có thể chọn quyền bỏ cuộc!”
Lâm Nhất trong lòng thầm mắng một câu, lão già này thật đúng là vô liêm sỉ.
Phong cấm tu vi của Thần Đan và Tinh Quân ở Thiên Phách, sợ là Tinh Quân ngay cả một chiêu của Thần Đan cũng không đỡ được, hơn nữa cách biệt giữa tôn giả Bán Bộ Long Mạch và Thần Đan còn tương đối lớn.
Đâu chỉ không ổn, rõ là cực kỳ bất ổn.
“Tiểu súc sinh, nhà họ Phong ta bằng lòng dùng quy tắc với ngươi đã là rất nể mặt ngươi rồi. Nếu ngươi còn tiếp tục lái nhải, có tin ta dạy cho ngươi cách làm người trước hay không!”
Phong Thiên Nguyên bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, trầm giọng quát lên.
Trong lúc nói chuyện, khí thế hào hùng tựa như dời non lấp biển đè ép tới, ông ta muốn trước khi tu vi bị phong cấm, dùng uy áp võ đạo trên người mình làm cho Lâm Nhất bẽ mặt trước bao người, bào mòn nhuệ khí của hắn.
“Ta khuyên ông tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ!”
Lâm Nhất liếc nhìn ông ta một cái, âm thầm khởi động thánh ấn Thương Khung, chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động ngu xuẩn nào, cho dù hắn có phải trả một cái giá nhất định, hắn cũng sẽ lấy Thương Khung Thánh Y ra, đập chết lão già này.
Dù sao nhiệm vụ mà lão đầu kia giao cho chỉ là lấy Kiếm Thiên Lôi về, không nói là nhất định phải tuân theo quy tắc của bọn họ. Cùng lắm thì dùng Thương Khung Thánh Y quét sạch nhà họ Phong rồi cướp Kiếm Thiên Lôi về tay là được.
Đám người nhà họ Phong này cứ không ngừng khiêu khích hắn, trong lòng Lâm Nhất đã thầm ghét bỏ từ lâu, hắn một khắc cũng không muốn ở lại chỗ này.
Ngay khi ánh mắt Lâm Nhất rơi trên người Phong Thiên Nguyên, ông ta lập tức cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ nguy hiểm, tựa như đã bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan.
Lông tơ trên người đều dựng hết lên, như gai đâm vào lưng, khó chịu vô cùng.
Ông ta tức khắc bừng tỉnh, rút hết uy áp võ đạo trên người về, trong lòng thầm nghĩ, xem ra trên người tên này có sát chiêu rất khủng khiếp.
Lai lịch của hắn e là không đơn giản!
Phong Thiên Nguyên thu lại nhiều khí thế, sau đó cười nói: “Ta chỉ nói đùa thôi, cửa thứ ba này ngươi có muốn phá hay không!”
Ông ta âm thầm ra quyết định, vẫn nên lừa đối phương xông vào trận vẫn hơn. Trong lúc phá trận giết đối phương càng hợp tình hợp lí, cho dù hắn có sát chiêu cũng không có tác dụng gì.
Lâm Nhất không để ý đến ông ta, hắn ngẩng đầu lên nhìn Phong Huyền Tử thật sâu, lạnh giọng nói: “Ông nói không có gì không ổn vậy thì coi như không có đi. Nếu ông muốn làm theo quy tắc, vậy ta cũng sẽ làm theo quy tắc với ông. Hy vọng ông nói lời giữ lời, ta cũng không muốn lạm sát người vô tội, khiến cho nhà họ Phong máu chảy thành sông.”
Khẩu khí thật lớn!
Tất cả mọi người đều kinh động trước lời nói của Lâm Nhất, chỉ là Thiên Phách cỏn con vậy mà lại dám ăn nói như vậy với Phong Huyền Tử. Cho dù có là Thánh Giả cũng không lớn lối như vậy.
Phong Huyền Tử trong lòng tức giận không thôi, cưỡng ép nhịn xuống.
Có Phong Thiên Nguyên ở đó, cửa thứ ba Lâm Nhất nhất định sẽ chết, ông ta không cần nổi giận với một người chết.
Phong Huyền Tử vuốt râu, trong mắt tuôn ra hàn mang, lạnh giọng nói: “Quy tắc mà Tàng Kiếm sơn trang lập lên, không ai dám làm trái, ta cũng không dám. Ngươi cứ việc phá trận là được, nếu ngươi có thể qua được cửa cuối cùng này, ta nhất định sẽ để ngươi mang Kiếm Thiên Lôi đi. Chỉ là nếu như giữa chừng ngươi chết, thì đừng oán trách ai là được!”
“Không phục thì ngươi cứ thử đi!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất