Lại là người nhà họ Phong!
Bị vạch trần thân phận ở trước mặt bao người, lão già này xấu hổ xoay người rời đi, những kẻ khác cũng có phần không tự nhiên mà lùi xa về phía sau.
Ánh mắt bọn họ đặt trên thanh Đao Huyết Nha của Diêm Thiết, trong lòng ai nấy đều vô cùng kiêng kỵ.
Vụt! Vụt! Vụt!
Từng bóng người bay lên không trung, biết không thể làm gì nổi Diêm Thiết, nên không hề có ý định tiếp tục nán lại. Nếu để đối phương vạch trần ra thân phận của mình, đến lúc đó khó tránh khỏi một phen xấu hổ, thậm chí còn mang danh cướp đoạt thánh binh của hậu bối.
“Chậc chậc, cướp đồ rất mất mặt sao, sao tên nào tên nấy đều chạy nhanh như vậy.”
Diêm Thiết nhìn theo bóng đám người đi xa, cười đầy gian xảo nói, đối với võ giả ma đạo mà nói, giết người cướp của là chuyện hết sức bình thường.
Xa xa anh tài từ quận thành Thanh Dương đuổi tới đây, đều chấn động trước thực lực của Diêm Thiết. Không ngờ một đại ma đầu như vậy sẽ lại tới đây. Tay cầm thánh binh thiên văn, hỗ trợ cho Lâm Nhất, cứ như vậy sợ là không có ai dám còn có ý định gì với Lâm Nhất nữa.
“Phiền phức lớn tới rồi.”
Sau khi chín người kia đều đã tản đi hết, Diêm Thiết lại cau chặt mày, tay càng nắm chặt Đao Huyết Nha hơn.
Còn có cường địch sao?
Trong lòng Lâm Nhất hơi sững lại, ngay cả một tên tàn ác như Diêm Thiết cũng phải kiêng dè, người tới rốt cuộc là ai.
Một thanh Kiếm Thiên Lôi, thật là mang đến quá nhiều phiền phức, không giết vài người e là rất khó để thị uy.
Trong lúc Lâm Nhất đang âm thầm suy nghĩ, từ đằng xa có kiếm ý vô tận, cuồn cuộn lao tới. Một bóng người xuất hiện ở cuối tầm mắt, tỏa ra kiếm quang còn chói lóa hơn cả mặt trời. Sau đó, thét gào mà đến tựa như dịch chuyển tức thời.
Ầm!
Kiếm phong sắc bén, thổi đến mức Lâm Nhất không mở nổi mắt, kén kiếm vùi sâu ở mi tâm cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ.
Đến khi mở mắt ra, một ông lão áo trắng tựa như tiên nhân xuất hiện trước mặt mấy người họ.
“Ta, Liễu Thiên Nhất của Thiên Tuyệt Thành.” Người tới tự báo tên họ, ánh mắt lướt qua, sau đó dừng lại trên người Lâm Nhất, mỉm cười.
Thiên Tuyệt Thành!
Trong đám người chen lấn ở đằng sau, lập tức truyền đến tiếng ồn ào xôn xao, đó là đạo trường mà Kiếm Đế xây dựng lên.
Phù!
Công Tôn Viêm vội vàng chạy ra từ trong đám người, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng, cố đè xuống sự phấn khích, gã bước nhanh về phía trước chắp tay nói: “Vãn bối Công Tôn Viêm, bái kiến Liễu tiền bối.”
Liễu Thiên Nhất gật đầu nói: “Trong những đệ tử ngoại môn của Kiếm Đế Nhất Mạch, ngươi cũng xem như là một hạt giống tốt, ta đã từng nghe nói qua về ngươi.”
Sắc mặt Công Tôn Viêm lập tức trở lên phấn khích, đến mức nói chuyện cũng không được rõ ràng.
Mặc dù người ngoài vẫn luôn nói gã là đệ tử của Kiếm Đế Nhất Mạch, nhưng khác biệt thực sự, chỉ có bản thân gã là rõ nhất.
Thế lực phụ thuộc rốt cuộc cũng chỉ là thế lực phụ thuộc, hoàn toàn không thể so sánh được với những đệ tử được chân chính tu luyện trong Thiên Tuyệt Thành.
Nhưng trước mắt chính là một cơ hội rất lớn, chỉ cần vị tiền bối này vui vẻ, mang gã đến Thiên Tuyệt Thành là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng Liễu Thiên Nhất chỉ theo phép lịch sự mà nói một câu, ánh mắt lại hoàn toàn đặt lên người Lâm Nhất, khi tầm mắt ông ta rơi xuống mi tâm Lâm Nhất, sâu trong con ngươi thoáng hiện một tia kinh ngạc không dễ phát hiện.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất