Gã cực khổ gọi trưởng lão Thiên Tuyệt Thành tới, vậy mà vừa gặp mặt, đã trực tiếp mời Lâm Nhất gia nhập Kiếm Đế Nhất Mạch rồi.
“Trong Thiên Tuyệt Thành có rất nhiều anh tài kiếm đạo ưu tú giống như ngươi, trong đó không thiếu những người còn cường đại hơn cả ngươi. Tiềm lực kiếm đạo của ngươi, chỉ có ở Thiên Tuyệt Thành, dưới sự chỉ dẫn của Kiếm Đế Nhất Mạch, mới chân chính được thể hiện ra.”
Liễu Thiên Nhất nhìn Lâm Nhất, tiếp tục nói, trong mắt tràn đầu sự hứng thú.
Nhất thời, đám người lập tức bùng nổ, đây đúng là một bước lên trời. Trước khi ra khỏi thành, rất nhiều người cho rằng, Lâm Nhất có thể bảo vệ được tính mạng hay không còn khó nói.
Nhưng sự việc lại liên tục xoay chuyển, đến bây giờ, trưởng lão của Kiếm Đế Nhất Mạch chỉ vừa mới gặp mặt Lâm Nhất, hoàn toàn không có bất kỳ sự hiểu biết sâu sắc nào, lại trực tiếp mời hắn gia nhập Thiên Tuyệt Thành.
“Vận may của tên này tốt thật đấy!”
Trong mắt Cung Hạo Nhiên lộ ra vẻ đố kỵ, giận dữ bất bình nói, thực sự quá nghịch thiên rồi.
Triệu Nham cười nói: “Công Tôn Viêm sắp hộc máu luôn rồi, trước đó gã còn nói năng hùng hồn, cho rằng bản thân có thể nhân cơ hội này mà gia nhập Thiên Tuyệt Thành, vậy mà lại uổng công tạo cơ hội cho người khác!”
“Không hứng thú.”
Nhưng ai biết được, Lâm Nhất lại không hề do dự, trực tiếp từ chối.
Phụt!
Nhiều người không nhịn được, suýt chút nữa phun ra ngoài, trời đất ơi, Lâm Nhất này cũng thật quá ngạo mạn rồi.
“Này, chẳng lẽ tiểu tử ngươi đến ngay cả cửu đế là ai cũng không biết?” Đến ngay cả Diêm Thiết cũng cau mày, nhìn hắn giống như đang nhìn quái vật, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.
Kiếm Đế đỉnh cỡ nào chứ!
Vào thời đại quần tinh sáng chói ba nghìn năm trước, người duy nhất dùng kiếm phong đế, đạo trường mà ông ta sáng lập ra chính là thánh địa kiếm đạo mà vô số kiếm khách nằm mơ cũng muốn đến.
Tên nhóc này vậy mà lại từ chối thẳng thừng như vậy.
“Hắn là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông ta, vẫn mong lão tiền bối tự trọng một chút!”
Bạch trưởng lão sắc mặt nghiêm túc đối mặt với Liễu Thiên Nhất, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ, đè nén sự tức giận trong giọng nói.
“Phù Vân Kiếm Tông?”
Liễu Thiên Nhất khẽ nhíu mày, có chút không hiểu ra sao, ông ta chưa từng nghe nói qua về tông môn này.
“Trưởng lão, đây là thế lực phụ thuộc của Kiếm Tông...” Công Tôn Viêm bước lên phía trước, ghé vào tai ông ta nhỏ giọng nói, lập tức khuôn mặt ông ta lộ vẻ bừng tỉnh.
“Thì ra là như vậy, thứ cho ta đường đột rồi.”
Giọng điệu của Liễu Thiên Nhất thay đổi, không còn nhiều lời nữa, trong lời nói không còn sự thân thiết ban nãy, trở lên khách khi hơn rất nhiều.
Khách khí, cũng đồng nghĩa với khoảng cách.
Lâm Nhất hơi kinh ngạc, suy nghĩ xoay chuyển, chẳng lẽ Kiếm Tông và Kiếm Đế Nhất Mạch còn có ân oán gì hay sao.
Trên thực tế quả thực hắn đã đoán đúng, chỉ là nhân quả trong đó, đợi đến khi hắn đến Kiếm Tông rồi mới hiểu ra được. Kiếm Tông và Kiếm Đế Nhất Mạch, đâu chỉ là ân oán, hai chữ ân oán không bao giờ đủ để hình dung quan hệ giữa hai phái.
“Nghe nói tiểu hữu đã lấy Kiếm thiên Lôi đi, Liễu mỗ trước nay vẫn luôn si mê bảo vật của gia tộc Mạch Thị, đặc biệt là bảo kiếm do gia tộc Mạch Thị rèn ra. Ngươi muốn thứ gì, ta có thể dùng bảo vật giá trị tương đương để trao đổi với ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu thiệt.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất